“Này, ngươi đặt cho ai?”.
“Đương nhiên là Lạc Dao công chúa rồi! Ngươi thì sao?”.
“Ta cũng vậy, ha ha……..”.
Cuộc đấu của Phong Linh, Lạc Dao công chúa và Châu Châu thành trọng tâm chính của buổi tối hôm nay.
Mười người mạnh nhất cũng chỉ là phần đệm, phía dưới tiếng khen vang dội, Chu lão bản đứng bên vui vẻ đếm tiền quảng cáo hộ.
Cuộc tranh tài tối nay đã mời đến một vị trọng tài quyền uy nhất.
“Hoàng gia gia, ngài mua người nào thắng?”.
Dạ Hoằng Thiên ngồi ghế chủ, thị vệ xếp thành hàng đứng hai bên. Ông vuốt
chòm râu, nhìn Bảo Bảo cười. “Nể mặt con, trẫm mua nương con thắng”.
Bên bàn khách quý, ngay cả Dạ Mặc Cảnh xưa nay ít thấy cũng xuất hiện. Dạ
Vô Hàm ngồi xuống bên cạnh mỉm cười, “Cảnh Vương thúc, đồ đạc của mình
thì thúc hãy lo quản thật tốt, đừng tùy tiện ném linh tinh. Đừng để cho
người khác phải trả lại cho thúc. Như vậy thì phiền toái lắm!”.
Khuôn mặt Dạ Mặc Cảnh tái nhợt, mặc dù hắn cùng tuổi với Dạ Vô Hàm nhưng
trong mắt hắn lại có nhiều hơn một phần thành thục, nở nụ cười yếu ớt.
“Nếu như ngươi rảnh rỗi khuyên bổn vương, còn không bằng tính toán xem
bước tiếp theo sẽ như thế nào”.
“Hả? Ta không hiểu rõ lắm lời này của thúc rồi”.
“Thái tử không ngốc, chắc chắn hắn sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế, chẳng lẽ ngươi cam tâm tình nguyện sao?”.
“Ha ha”, Dạ Vô Hàm cười, lại gần hắn nói. “Vương thúc, kế mượn dao giết
người của thúc không tồi nhưng mà thúc nên xem lại thúc đang mượn dao
của ai”.
Dạ Mặc Cảnh lắc đầu một cái. “Mất đi thời cơ thì sẽ
không có thời gian xoay sở. Ngươi nên suy nghĩ kỹ, nếu như hai chúng ta
liên thủ……….”.
Dạ Vô Hàm phất tay cắt đứt lời của hắn. “Vương
thúc, ta nhắc nhở thúc một câu, từ đầu đến cuối ta đều không có hứng thú với vị trí đó. Nhưng mà”. Giọng hắn lạnh xuống. “Nếu như có người dám
mơ ước nó, là một thần tử, ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn”.
Dạ Mặc Cảnh liếc hắn một cái. “Thật sao?”.
Đúng lúc này. “Thái tử giá lâm!”.
Thần Hoàng xuất hiện như yêu nghiệt xuống nhân gian, mang theo ánh mắt kinh
ngạc của người đời, sau khi hắn đến vấn an Dạ Hoằng Thiên thì về chỗ của khách mời ngồi xuống. Dạ Vô Hàm và Dạ Mặc Cảnh đều quay qua nhìn hắn
một cái, không ai nói gì.
Rốt cuộc cũng đến lượt đấu của ba người.
Tất cả mọi người đều nhóng cổ lên chờ trận thi đấu nóng nhất cả nước, không biết rốt cuộc kết quả sẽ làm sao.
Ra sân khấu đầu tiên chính là Châu Châu. Tuy nói nàng ta là thứ xuất của
Triệu gia nhưng cũng là thục nữ tinh thông cầm kỳ thi họa, lần thi đấu
này nàng ta chọn độc tấu tỳ bà. Tài nghệ tinh xảo chinh phục người xem,
đánh xong một khúc tiếng vỗ tay như sấm động. Dạ Hoằng Thiên gật đầu
không ngừng, “Không tệ, không tệ”, ngay cả Dạ Vô Hàm cũng phải nhìn nàng ta với con mắt khác.
Châu Châu đứng dậy, thi lễ với mọi người,
xuống sân khấu, nhìn qua về phía Dạ Vô Hàm, sau khi nhìn thấy nét mặt
của hắn thì mở cờ trong bụng, cười duyên xuống đài.
Theo thứ tự bắt thăm thì người lên sân khấu thứ hai chính là Lạc Dao công chúa.
Nàng ta mặt một bộ vũ y màu trắng sa mỏng, sau lưng là mười nữ tử xinh đẹp
mang theo các loại nhạc khí lên sân khấu. Đó đều là những nhạc sư cung
đình mà nàng ta cố ý huấn luyện, chẳng những tài nghệ cao siêu hơn nữa
tăng thêm vẻ đẹp sắc thái cho nàng ta. Có thể thấy được nàng ta tốn
không ít tâm tư cho lần tranh tài này.
Ngày thường Dạ Lạc Dao đã
đẹp mà lần này nàng ta vừa xuất hiện thì tất cả đều sững sờ. Bên dưới
khóc thầm, thét lên, hô hào chỉ vì muốn được nữ thần ưu ái, muốn cái
mạng của bọn họ cũng đáng!
Bảo Bảo bĩu môi, không hiểu là bọn họ hưng phấn cái gì. Trong mắt nó thì nữ nhân này chỉ là hồ ly tinh khoác da người mà thôi.
Nhạc khúc vang lên, ngay sau đó Dạ Lạc Dao nhẹ nhàng tung người, dưới đài
yên lặng như tờ, tất cả đều trợn to hai mắt nhìn chằm chằm nàng ta.
Một chữ, đẹp.
Hai chữ, thật đẹp.
Ba chữ, cực kỳ đẹp.
Dạ Hoằng Thiên cảm thán. “Kỹ thuật nhảy của Lạc Dao có sức mạnh làm người
ta quên sầu, mang theo hơi thở của sự an lành, chỉ muốn lẳng lặng trầm
luân trong kỹ thuật nhảy của con bé”.
Bảo Bảo tràn đầy tự tin nói. “Nhấy định là nương cháu sẽ tốt hơn”.
“Hả?”. Dạ Hoằng Thiên cười một tiếng. “Trẫm rất mong mỏi”.
Múa xong, Dạ Lạc Dao thướt tha hành lễ.
“Hay! Hay quá!”.
Tất cả người xem đều đứng dậy vỗ tay, kích động gào thét tên nàng ta. “Lạc Dao công chúa! Lạc Dao công chúa!”.
Dạ Lạc Dao đi xuống, vừa vặn gặp được Phong Linh chuẩn bị lên sân khấu.
Nàng ta nhướn mày, cười như không cười. “Phong Tam Nương, ta rất mong
chờ biểu hiện của ngươi đấy”.
Phong Linh bĩu môi một cái, bên ngoài thì cười nhưng trong không cười. “Cảm ơn”.
Hai người đi lướt qua nhau, sắc mặt Phong Linh biến đổi, nàng đứng ở lối
lên sân khấu không ngừng hít sâu. Nàng nhìn một lượt vòng người dưới
khán đài, chân nàng run rẩy.
“Phong Tam Nương đừng sợ, đừng sợ! Những người ngồi dưới kia chỉ là một đống khoai tây, đừng sợ, đừng sợ!”.
Nàng cắn răng một cái, bước từng bước nhỏ lên sân khấu.
“Tam Nương cố gắng lên!”. Vấn Xuân, Sơ Hạ và đám người Chu lão bản đầu ra
sức cổ vũ, Bảo Bảo đứng lên bàn. “Nương! Cố gắng lên!”.
Cho đến khi đứng lên sân khấu, đột nhiên trong đầu Phong Linh trống rỗng. Nàng không làm được gì, cứ đứng như vậy trên sân khấu.
“Sao thế, sao không hát đi?”. Tiếng nghị luận dần nổi lên bốn phía.
“Vương huynh, hình như Tam Nương có gì đó không đúng!”. Dạ Dập Tuyên lo lắng
nhìn chằm chằm bóng người trên sân khấu. Dạ Vô Hàm nhíu mày, hai tay
siết chặt. “Nàng…. Đang run?”.
Dạ Mặc Cảnh lắc đầu, đáng tiếc nói. “Vậy phải làm sao giờ, bổn vương đặt nàng sẽ thắng đấy!”.
Thời gian giống như bất động, Phong Linh cứ đứng như vậy mờ mịt trợn to hai
mắt, quên mất mình phải làm gì. Kinh nghiệm lần đó đánh mất ước mơ của
nàng hiện lên trước mắt.
“Đi xuống đi, đi xuống đi”.
Quần chúng bên dưới không nhịn được ồn ào.
Dạ Vô Hàm cũng không ngồi yên được nữa, định đứng lên, nhưng không ngờ
người bên cạnh còn nhanh hơn hắn, tung người bay lên sân khấu.
Thần Hoàng đứng trước mặt nàng, bưng lấy mặt nàng, nhìn thẳng vào nàng. Hắn
cười nói. “Đừng nhìn nơi đó, nàng cứ nhìn ta là được rồi”.
Ánh
mắt mờ mịt của Phong Linh dần dần có tiêu cự. “Ngươi………”. Nhưng ánh mắt
bị một bàn tay che lại. “Đừng nghĩ đến cái gì thất vọng và không thất
vọng, nàng không phải vì bất cứ ai mà sống, cho dù thua thì nàng cũng
sống vì Phong Tam Nương”.
Mọi người dưới đài tò mò không biết hai người đang nói gì, chỉ cảm thấy thái tử xinh đẹp này càng đáng nhìn hơn.
Dạ Vô Hàm nhìn chằm chằm vào nơi đó, quả đấm nắm chặt vẫn không buông ra.
“Tâm đã mệt mỏi, lệ cũng đã rơi…………”.
Trên sân khấu đột nhiên vang lên tiếng hát của Phogn Linh, nhẹ nhàng, từ từ, trầm thấp và triền miên. Dưới sân khấu tất cả đều yên lặng.
Thần Hoàng che hai mắt nàng lại, đứng một bên nở nụ cười thâm thúy.