Phía sau sân khấu, Dạ Lạc Dao nhíu mày thật chặt, bài hát này rất kỳ quái,
lần đầu tiên nàng ta nghe được giai điệu này. Nàng ta càng không nghĩ
đến giọng hát của Phong Tam Nương lại hay như vậy.
“Nhớ lại quá
khứ, khổ sở tương tư vẫn không quên được, vì sao anh còn đến, đừng đụng
đến tim em, yêu anh anh có tỏ, hôm nay anh nên biết, duyên khó khăn,
tình khó khăn……..”.
Từ từ, Thần Hoàng buông tay ra, Phong Linh mở mắt.
“Ồn ào………..”.
Dưới sân khấu, tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt.
Phong Linh hoảng hốt trong chốc lát, sau đó nàng kịp phản ứng lại. “Ta có
thể, ta có thể hát…..”. Nàng bắt lấy tay Thần Hoàng hưng phấn nói. “Ta
có thể tiếp tục đứng trên sân khấu, ta có thể hát, ta không sợ!”.
Thần Hoàng cười gật đầu. “Nàng luôn có thể”.
“Oa!”. Phong Linh kích động xoay quanh Thần Hoàng. “Ta làm được, ta làm được rồi”.
Dạ Vô Hàm nhìn hai người, yên lặng xoay người rời đi.
“Vương huynh………”.
Dạ Dập Tuyên lo lắng nhìn hắn. “Huynh biết đấy, Tam Nương chỉ………..”.
“Ta biết”.
Hắn không nói thêm gì nữa, đi ra khỏi bàn khách quý.
Dạ Mặc Cảnh cười, cầm chén trà thổi thổi. “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân”.
Dạ Dập Tuyên liếc hắn một cái, lười nói lại.
Cuộc thi chuẩn bị kết thúc, ba người cùng đứng trên sân khấu chờ đợi kết
quả. Ngoại trừ Phong Linh hai người còn lại đều khẩn trương.
Phong Linh vui vẻ chào hỏi với những người phía dưới, “xin chào, xin chào, các ngươi khỏe không…………”.
Dạ Hoằng Thiên đi lên, sau lưng là thái giám bưng khay đồ, phía trên là
ngọc bài chiến thắng. Ông từ từ đến gần, dừng trước mặt Châu Châu, nhìn
nàng một chút, Châu Châu khẩn trương níu chặt khăn. Dạ Hoằng Thiên lại
cất bước đi, Châu châu biết mình không được thì tức khi giậm chân.
Dạ Hoằng Thiên dừng trước mặt Phong Linh mỉm cười. “Bài hát của ngươi rất êm tai”.
“Hì hì, cảm ơn Hoàng tiên sinh”. Phong Linh cúi chào một góc 90 độ.
Đám người Vấn Xuân đứng dưới hưng phấn vỗ tay. “Thắng, nhất định là Tam Nương thắng rồi”.
Bảo Bảo cũng vui vẻ nhếch môi, giống như trước mặt nó đã có một đống bạc trắng.
Không ngờ Dạ Hoằng Thiên cầm khối ngọc bài kia lên, đeo vào cổ Dạ Lạc Dao.
“Cái gì vậy! Không phải là Tam Nương thắng sao?”. Vấn Xuân và Sơ Hạ giật mình, bắt đầu bất bình thay Phong Linh.
“Lạc Dao công chúa thắng rồi!”. Mọi người phía dưới đều hoan hô.
Bảo Bảo sợ ngây người, nương nó thua, thua…… Bạc……….
Nó cắm mặt vào bàn, một lúc sau mới ngồi lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ
tuyệt vọng.. trời ơi…. Một đền ba…… nó kiếm đâu ra tiền để trả đây?
Đối với kết quả này, Phong Linh vẫn vui vẻ, không hề tức, ngược lại còn cực kỳ vui vẻ. Nàng đến lúc mới ôm chân Phật tập luyện (nước đến chân mới
nhảy), cần gì phải so đo với Lạc Dao công chúa, tài năng của cô ta cũng
không phải ngày một ngày hai. Đây không phải là phim truyền hình, thi
đấu thì cần có thực lực! Giống như Thần Hoàng đã nói, thắng hay không
thắng không còn quan trọng, quan trọng là nàng đã làm được! Nàng có thể
đứng trên sân khấu! Nàng có thể tiếp tục ca hát! Nàng phải làm ca sĩ đầu tiên ở cổ đại, bắt đầu tổ chức liveshow rồi tổ chức trên cả nước! Oa,
nghĩ đến thôi là nàng đã thấy rất phấn khích!
Trong tiếng vỗ tay, Dạ Lạc Dao quay đầu lại, nói. “Ta thắng”.
“Ta biết”.
Thấy Phong Linh vẫn đang cười nàng ta cau mày. “Tại sao ngươi không tức giận?”.
“Tại sao ta phải tức giận? Không phải chỉ là một cuộc thi đấu thôi sao, hơn
nữa ngươi thực sự rất tuyệt!”. Phong Linh vỗ vai nàng ta, sau đó vui vẻ
chạy về phía sau sân khấu.
Dạ Lạc Dao đứng đó, chân mày nhíu chặt không buông, rõ ràng là nàng thắng nhưng không hề thấy vẻ thất vọng ảo não trên mặt Phong Linh.
Nàng ta cầm ngọc bài ném cho Châu Châu. “Cầm lấy, đây là công chúa ban thưởng cho ngươi”.
Châu Châu lúng túng đón lấy, nụ cười cứng ngắc. “Tạ công chúa ban thưởng”.
Phong Linh vui vẻ kéo Vấn Xuân và Sơ Hạ. “Wey wey wey, các ngươi có nghe được ta hát không? Có thấy dễ nghe hay không?”.
“Dễ nghe”. Hai người không còn hơi sức trả lời.
“Ah, Dạ Vô Hàm đâu?”. Phong Linh vội vàng tìm hắn trong đám người, nàng rất muốn chia sẻ niềm vui của nàng với hắn.
Sơ Hạ chỉ về phía nam. “Vừa rồi thấy Vương gia đi về phía đó”.
“Ha ha, ta đi về chỗ đó, các ngươi ở lại đây nhé”.
Phong Linh chạy như bay, hai người không hiểu lắc đầu, “Tam Nương có phải bị
cái gì kích thích không? Tại sao thua mà vẫn vui thế?”.
Phong Linh chạy ra quảng trường, chạy về phía nam.
Dạ Vô Hàm đứng trên đê, trong tay hắn là túi gấm như ý. Trong mắt sương mù tràn ngập, có một số việc hắn bắt đầu không xác định được……….
Phong Linh nhìn thấy hắn thì thả nhẹ bước chân, nhón từng bước lặng lẽ đi tới gần. Nàng giảo hoạt cười một tiếng, đẩy mạnh về phía hắn, không ngờ Dạ
Vô Hàm như có chuẩn bị trước, nghiêng người sang bên để nàng đẩy.
“A ——”. Phong Linh không kịp ứng phó, cả người nghiêng về phía sông. Đúng lúc này nàng được Dạ Vô Hàm kéo vào trong ngực.
Nàng vỗ vỗ ngực. “Sợ quá, hù chết ta rồi!”. Nàng ngẩng đầu, trừng mắt nhìn hắn. “Tại sao ngươi lại tránh!”.
“Nàng còn nói à?”. Dạ Vô Hàm cầm quạt gõ nhẹ vào trán nàng. “Lần sau không
được giỡn như vậy, nếu không cẩn thận ta sẽ làm tổn tương đến nàng”.
“Thôi đi”. Nàng bĩu môi.
“Khúc hát của nàng hay lắm”.
Phong Linh búng tay một cái. “Ngươi cũng biết nghe đấy chứ!”. Sau đó nàng
nói. “Có phải nghe rất hay không, sao nào, nếu như tỷ đây theo nghiệp ca hát, thành người nổi tiếng sẽ là việc sớm hay muộn phải không?”.
Dạ Vô Hàm nhíu mày, cố ý trầm ngâm nói. “Cái này……….”.
“Ha ha”. Dạ Vô Hàm nở nụ cười mê người, nhéo nhéo má nàng. “Nàng ấy, ngoan
ngoãn làm vương phi của ta đi, đừng có cả ngày lẫn đêm nghĩ đến những
thứ này. Một nữ nhân xuất đầu lộ diện cho nhiều nam nhân nhìn như vậy là tốt à?”.
Phong Linh đẩy tay hắn ra, xoa xoa gò má hơi đau. “Ngươi đang bóp chết tài năng của ta, cẩn thận bị trời phạt đấy”.
Dạ Vô Hàm duỗi tay ôm lấy bả vai nàng. “Sao nàng lại gầy vậy?”.
“Gầy thật sao?”. Phong Linh nghe xong thì vui vẻ.
“Không được”. Hắn lắc đầu bá đạo nói. “Ngày mai hồi Vương phủ, bồi dưỡng thân mình cho tốt”.
“Mới không đâu!”. Phong Linh ngẩng đầu lên kiêu ngạo tuyên bố. “Ta đã sai
người mua đất trong thành rồi, bây giờ tỷ là người có tiền, không làm
theo sự sắp đặt của người khác!”