Uyển Tình tức giận trừng mắt nhìn anh, đẩy vai anh một cái.
Anh cúi đầu cười rộ lên, lấy dĩa chấm một miếng nhỏ đút cho cô: “Ăn ngon không?”
“Ngon.” Uyển Tình gật đầu: “Là nhà ăn cao cấp làm ra rồi?”
“Uhm,” Mục Thiên Dương nhíu mi: “Ăn thì ăn, đừng nói chuyện không liên
quan.” Tự dưng nói đến nhà ăn, một lúc nữa không phải lại hỏi anh bao
nhiêu tiền chứ?
Uyển Tình ôm vai anh, nhẹ nhàng nói: “Em nghĩ, về sau anh đưa em đến nhà hàng ăn, bò bít tết và bánh ngọt em đều thích.”
Mục Thiên Dương ngo ngẩn nhìn cô, đặt dĩa ăn xuống, giữ đầu cô hôn lên. Chậm rãi hôn cô, dần dần tăng thêm sức, lại phát hiện cô không hề kháng cự, anh liền quyết định ở trong phòng khách... khụ khụ!
Đưa tay
tiến vào trong áo khoác của cô, hướng đến trước ngực...? Xúc cảm này...
Mục Thiên Dương nhìn cô: “Sao em không mặc áo lót?”
Uyển Tình vùi đầu trên vai anh, không dám nhìn anh: “Vừa rồi ở phòng ngủ tắm rửa... liền muốn lập tức đến gặp anh... liền...”
Mục Thiên Dương hiểu ra, này là chuẩn bị phúc lợi cho anh đi! Anh nhất
thời miệng lưỡi khô khốc, nhịn không được nuốt nước miếng, lập tức hóa
thành sắc lang, điên cuồng công phá.
Hai người từ phòng khách đến
phòng ngủ, Uyển Tình thiếu chút nữa bị bẻ gẫy eo. Sau khi cảm thụ hết
lần này đến lần khác, trong đầu anh trống rỗng, đột nhiên cảm thấy hư
khồng. Trái ngược với kích tình vừa rồi, hiện giờ anh cảm thấy rất vô
lực, sợ không bắt được cô.
Anh nhớ tới cô vừa mới buột miệng nói ra, trong lòng khóc chịu đến không được. Lần trước giáo huấn, anh cũng không dám hỏi?
Tới cùng là cô đi đâu? Người nào tổ chức sinh nhật cho cô? Thật sự là
Từ Khả Vi sao? Nế là, có những người khác, vì sao không thể nói với anh?
Không hiểu sao anh nhớ tới Quản Hạo Nhiên, anh biết Từ Khả Vi quen biết với Quản gia, nếu Từ Khả Vi và đám người Quản Hạo Nhiên cùng tổ chức
sinh nhật cho cô, anh cũng không thấy quái lạ.
Nếu thật sự như thế,
thì cô cứ nói thẳng là được rồi, vì sao còn muốn gạt anh? Cô muốn anh
tin tưởng cô, vì sao lại không cho anh một cơ hội để thể hiện?
Mục Thiên Dương hít sâu một hơi, từ trên giường đứng lên, lướt tay qua phần lưng nhẵn mịn của cô, vẫn hoạt động ở phía dưới...
“Uhm.” Uyển Tình uốn éo người, chậm rãi rơi vào trong lòng anh “Thiên Dương....”
“Mở ra một chút...” Mục Thiên Dương khàn khàn nói.
Uyển Tình làm theo, ngón tay anh liền đi vào, Uyển Tình lại bắt đầu rên ngâm.
Mục Thiên Dương chậm rãi điên cuồng, vẫn cứ để cho cô hư thoát trong
tay mình, qua thân thể của cô, để cho chính mình dâng lên cảm giác muốn
đánh phá.
Anh giống như mê muội ôm lấy cô, ở trong phòng đi tới đi
lui, rồi sau đó lại đi vào phòng tắm, bắt đầu càng kịch liệt điên cuồng.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước và tiếng kêu ái muội, qua gần hai giờ mới dừng lại được.
Phòng tắm giờ phút này, là một mảnh hỗn độn. Trong bồn tắm lớn còn nước hơn nữa, hoa trôi dập dềnh, mà bọn họ vẫn đứng trước bồn rửa tay.
Hai người lõa lồ đứng cùng một chỗ, Uyển Tình dường như đứng không vững, thở hồng hộc nói: “Thiên Dương, anh sao thế?”
Mục Thiên Dương gắt gao ôm lấy cô, đột nhiên có chút hối hận, sao lại
điên cuồng với cô như thế? Anh nói giọng khàn khàn: “Qúa yêu em, không
nhịn được... Có làm em đau chỗ nào không?”
“Không... Anh dọa đến em rồi.”
“Thực xin lỗi...” Mục Thiên Dương đỡ thân thể cô, đột nhiên cả kinh: “Shift!”
“Sao thế?”
Mục Thiên Dương dừng một lát, nói nhỏ: “Không mang bao...”
Uyển Tình sửng sốt: “Hiện tại là kỳ an toàn.”
“Uhm, anh rửa cho em.”
-
Ngày hôm sau, hơn 10 giờ Uyển Tình mới tỉnh, hốt ha hốt hoảng đi mua
thẻ điện thoại, sau đó liền chạy đi tìm Từ Khả Vi, Từ Khả Vi thấy có
mình cô, hỏi: “Thiên Tuyết đâu?”
“Bạn ấy có việc!” Uyển Tình nhìn: “Dì Quản không ở đây sao?”
“Đến bệnh viện đưa cơm rồi.” Từ Khả Vi nói: “Buổi tối mẹ về.”
“Nhanh vậy sao?”
“Không nhanh rồi.” Từ Khả Vi nói: “Nếu không về, chú con chắc sẽ đến đây mất!”
Uyển Tình cười: “Chú Đỗ nhớ mẹ à?”
“Con, đứa nhỏ này, nói gì thế?”
“Chúng ra cùng dì trở về sao?”
“Uhm.” Từ Khả Vi thừa dịp thời gian này liền dặn cô: “Dì Quản ít thì
cũng phải ở đây hai tháng, con có thời gian thì cứ đến đây xem thế nào.
Mẹ cảm giác thấy con và Quản Hạo Nhiên không liên hệ...”
“A...ách...”
“Con đừng bịa lý do!” Từ Khả Vi liếc nhìn cô một cái, buồn cười nói:
“Mẹ biết tính của con, chắc không muốn quá thân với ai. Thế nhưng Hạo
Nhiên là con trai, tuổi của các con cũng không cách nhau nhiều, nếu
không muốn phát triển quan hệ yêu đường, mà lại thân quá cũng không tốt! Con làm thế nào, tùy con. Đừng nói mẹ giữ, là mẹ không quen nhìn nam
sinh và nữ sinh quen nhau! Con ở phương diện này là rất tốt!”
Uyển
Tình cười: “Kia là người ta rộng rãi, duy trì ranh giới quan hệ tốt, lại không có như thế nào. Con thì ngu ngốc khoản xã giao, học nhiều năm như vậy, không có mấy người bạn.”
Từ Khả Vi thở dài: “Cũng không cần
buồn, con trọng chất không nặng lượng, cùng ai thành bạn bè, thì đều là
cả đời, thời khắc nguy nan có thể giúp con, không thể sánh bằng người
khác.” Điểm này Từ Khả Vi rất yên tâm.
Uyển Tình xấu hổ cười, không biết nói như thế nào.
“Nhưng dì Quản ở trong này, ngẫu nhiên là vẫn muốn con thay mẹ đến xem
thế nào. Nói thật, dì Quản là người không tồi. Mẹ và chú Đỗ khi kết hôn, dì ấy vẫn đối với mẹ như trước, căn bản không khác gì, người như thế
rất tốt.”
Uyển Tình hiểu ý của bà: “Mẹ và dì Quản cũng là bạn cả đời rồi.”
“Chắc là thế.” Từ Khả Vi nói: “Thường thường cảm thấy chỉ hận không gặp nhau sớm hơn.”
Từ Khả Vi đi rồi, Uyển Tình cảm thấy chính mình lâm vào vấn đề nan
giải. Quản Hạo Nhiên còn hai tuần mới xuất viện, một lần không đi thăm
viếng nữa thì không tiện. Cô có thể nói cho Thiên Tuyết, bảo cô ấy cùng
đi, hai người cũng biến mất cùng xuất hiện, Mục Thiên Dương sẽ không
nghi ngờ gì cả.
Nhưng là... nhỡ đâu Thiên Tuyết không giúp cô giữ bí mật?
Sau khi Uyển Tình suy nghĩ, quyết đoán trốn môn kế toán cơ sở! Tiết học này vào buổi tối thứ năm, Thiên Tuyết phải đi học môn văn học tình yêu
cổ điển Trung Quốc, nghe nói trước lớp đó còn có điện ảnh, chắc là Thiên Tuyết sẽ không trốn học!
Uyển Tình cùng ngày cùng cô cùng nhau ra
cửa, sau khi đến phòng học, mỗi người một ngả, mỗi người một lớp riêng.
Quay người lại nhìn không thấy, Uyển Tình liền chạy ra bên ngoài trường
học, mua hai cân hoa quả, đến bệnh viện.
Tại bệnh viện ngồi lại một
tiếng, cô liền lấy lí do không muốn quấy rầy Quản Hạo Nhiên nghỉ ngơi
rồi đi về. Thời gian vừa đúng, hai lần chạy không bị Thiên Tuyết phát
hiện.
Phiền toái chính là, lần thứ ba Quản Hạo Nhiên xuất viện, Quản Vận Phương giữ cô, không cho phép cô đi. Cái gì không muốn quấy rầy
Quản Hạo Nhiên nghỉ ngơi? Quản Hạo Nhiên ở phòng ngủ, cô ở phòng khách,
làm sao ảnh hưởng?