Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 385

Uyển Tình nói chuyện phiếm với bà, vừa lo lắng suông, mãi đến chín giờ, Thiên Tuyết gọi điện thoại cho cô, hỏi cô sao vẫn chưa về, cô lập tức lấy cớ bạn học có việc chạy về.

Chạy về trường học, nửa đường đi mua hai quyển sách, nói với Thiên Tuyết là ra ngoài mua sách rồi.

Thiên Tuyết nghi ngờ hỏi: “Không phải cậu hẹn với anh ấy sau lưng mình chứ? Biết hai người gần đây như keo như sơn nhé, không cần phái giấu mình, không cần giấu, mình rất biết điều!”

“Thật là đi mua sách!” Uyển Tình nói: “Cậu đừng nói lung tung ở trước mặt anh ấy, nếu không anh ấy lại đoán mò...”

“Ok...ok”

Ngày hôm sau lên lớp chuyên ngành, lớp chỉ có vài nam sinh thảo luận về lớp phụ tối qua, có người chọn khóa vẽ anime, nhìn một tiết vẽ vua Hải tặc, vô cùng lên mặt!

“Lớp kế toán cơ sở của mình rất khổ, là viết bút ký! TMD giảng viên nói là muốn giao bút ký, tính một nửa điểm!”

Uyển Tình trái tim đập mạnh, TMD cô thế mà không phát hiện lớp học mình như thế?

Thiên Tuyết thấy cô bất thường, có vẻ đăm chiêu nhìn thoáng qua, hỏi nam sinh kia: “Cậu học cùng khóa với nhóm người Uyển Tình chọn?”

“A?” Nam sinh quay đầu lại: “Đinh Uyển Tình, cậu cũng chọn kế toán cơ sở, sao mình không thấy cậu?”

Uyển Tình trấn tĩnh nói: “Mình cũng không thấy cậu?”

“Là sao? Vậy có phải mỗi tiết cậu đều đi không? Hai lần trước mình không đi, chừng nào thì cậu đưa bài khóa cho mình mượn nhé?”

“Được.”

Lúc này có một nữ sinh quay đầu lại hỏi: “Tối hôm qua mình thấy cậu ra cổng trường? Khi đó cũng đã 6 giờ rưỡi, cậu không đến lớp tối qua à?”

Uyển Tình đưa mắt nhìn Thiên Tuyết, cười nhạt: “Uhm, tối qua có việc, thế nhưng một nữ sinh mình quen ở hệ lịch sự, cũng chọn môn đó, cô nhớ rất rõ bài ghi của mình.”

Sau khi tan học, cô và Thiên Tuyết đi xe đạp trong trường, hai người đều không nói gì.

Thiên Tuyết không thể nói rõ cảm giác trong lòng là cái gì, rất quái dị, loại chuyện bị lừa gạt này, quả thực là rất tệ! Cô vẫn cảm thấy mình và Uyển Tình như hình với bóng, là bạn bè tốt nhất, không hề có bí mật gì. Nhưng giờ khắc này đột nhiên phát hiện, các cô trước kia chặt chẽ đến khăng khít, đến... hoàn toàn không có không gian riêng tư, có lẽ Uyển Tình cũng cần...”

“Mình cảm thấy mình không có tư cách hỏi cậu gì cả, nhưng là... giữa chúng ta còn có bí mật sao?

Uyển Tình khẽ cắn môi dưới: “Cậu yên tâm, mình không làm gì cả.”

Thiên Tuyết hít sâu một hơi, giống như đột nhiên hiểu rõ cái gì, có chút áp lực mà nói: “Có phải cậu nghĩ mình là cơ sở ngầm của anh trai mình không? Mình... được rồi, xác thực mình cũng xem như cơ sở ngầm của anh ấy, khó trách cậu muốn gạt mình...”

“Có phải nếu có chuyện gì mình không nói cho các cậu, các cậu liền nghĩ là mình đi làm chuyện xấu không? Nghĩ là mình và người đàn ông khác làm chuyện xằng bậy, phản bội anh ấy hả?”

“Anh ấy cũng chính là lo lắng chuyện này!” Thiên Tuyết hỏi: “Anh ấy nghĩ gì cậu còn không hiểu sao? Nếu không có gì, sao cậu lại muốn gạt anh ấy? Giấu giấu diếm diếm không may để bị biết được còn như thế nào?”

Uyển Tình nhăn mày, khó hiểu hỏi: “Cậu có vẻ chắc chắn mình làm chuyện không ra người! Chẳng lẽ mình là dáng vẻ không thành thật?”

“Thôi, mình chẳng muốn nói với cậu!” Thiên Tuyết dừng lại, nhìn cô: “Cậu không sợ mình nói chuyện này cho anh ấy?”

Uyển Tình cắn chặt răng, có chút bực mình mà nói: “Mình đi gặp Quản Hạo Nhiên rồi!” Cậu nói đi, nói ffi, mình cũng không tin cậu dám đi nói.

“Cái gì?” Thiên Tuyết hô lên một tiếng, cô vẫn thật sự không dám đi mách lại, chỉ có thể hỗ trợ che giấu.

“Anh ấy xảy ra tai nạn xe cô!” Uyển Tình kể lại mọi chuyện cho cô: “Bởi vì anh ta mà đã cãi nhau với anh cậu hai lần, làm sao còn dám nói? Có thể không biết thì không biết đi, miễn cho anh ấy vướng mắc trong lòng.”

“Nhưng là...” Thiên Tuyết xoắn xuýt: “Cậu muốn mình giấu giúp?”

“Không có!” Uyển Tình lên xe đạp: “Cậu nói giúp mình đi, bản thân mình đúng là không biết mở miệng thế nào.”

“...” Mình đi, mình mới không làm vật hy sinh, Thiên Tuyết nhảy lên xe đạp, đuổi theo: “Ngày mai anh mình phải về thành phố A, ngày sau cậu và mình xui xẻo!”

“...Được”

Buổi tối đến Y Toa bối lạp, Thiên Tuyết nhìn thấy Mục Thiên Dương, có phần chột dạ. Nằm máng nằm máng... thật sự gạt không nói sao? Uyển Tình có thể là quang minh chính đại, nhưng không chịu nổi quản mấy chuyện xấu của Quản Hạo Nhiên, nhỡ không cẩn thận biết được, có thể để ý đến tình cảm hay không? Nhưng là, bán đứng Uyển Tình sao? Nhỡ đâu anh lại nổi điên, ngược người ta thương tích đầy mình, ruột gan đứt từng khúc, có phải quá vô tình không?

Em gái anh, các người yêu nhau, còn lăn qua lăn lại tôi làm gì chứ? Lão tử kẹp ở giữa ứng xử thật là khó.

Thiên Tuyết buồn bực, cũng không biết đối mặt với anh trai như thế nào.

Uyển Tình quanh minh chính đại, giống như chưa từng làm chuyện xấu gì, cùng Mục Thiên Dương lời ngon tiếng ngọt... A không, còn thêm cả mắt đi mày lại.

Thiên Tuyết vừa thấy, rõ ràng trở về phòng. Xem ra là vì không quấy rầy bọn họ, thật là tránh cho mình lộ ra dấu vết gì.

Vẫn là chờ sau khi cô thấy Quản Hạo Nhiên rồi nói sau. Chẳng qua về sau đều đã đi cùng Uyển Tình, có cô ấy ở đây, dù bị anh biết, cô cũng có thể làm chứng, chứng minh Uyển Tình trong sạch.

Đang nghĩ ngợi, có người tới gõ cửa. Cô mở cửa, là Mục Thiên Dương, tâm lại nhảy lên: biết rồi hả?

Mục Thiên Dương đi vào trong phòng: “Đi vào, nói chuyện với em.”

“Để làm gì?” Thiên Tuyết nhìn thoáng qua bên ngoài: “Uyển Tình đâu?”

“Nấu cơm.”

“Anh lại bắt người ta nấu cơm cho anh!”

“Sao? Ghen à?” Mục Thiên Dương nhẹ nhàng sờ tóc cô: “Có bản lĩnh tìm một người đàn ông nấu cơm cho em!”

“hừ! Em muốn tìm được, không để anh phản đối!”

“Trước tiên là phải tốt, nấu cơm chỉ là kỹ năng phụ thôi. Em dám tìm đầu bếp nhà hàng, xem anh dạy em thế naò!”

“Anh dám xem thường đầu bếp!”

“Anh liền khinh thường thì thế nào?” Mục Thiên Dương chẳng muốn nói chuyện vô nghĩa với cô, lời nói đơn giản bạo lực, đẩy cô đi vào, khóa cửa lại: “Có chuyện có thể cần em hỗ trợ.”

“Nói!” Thiên Tuyết ngồi xuống, hai tay khoanh trước ngực, cảm thấy chính mình quá khốn khổ, không chừng ngày mai cô cũng xảy ra tai nạn xe cô: “Mỗi ngày cho các người phiền, bản thân em cũng không có thời gian yêu đường rồi!”

Mục Thiên Dương liền nổi giận: “Anh ngược lại muốn cho nói chuyện với em, nhìn em nói đi?”

“Em nói thứ gì chứ?” Thiên Tuyết nói với anh, khẩu khí bất mãn: “Chuyện mấy trăm năm vẫn dùng để nói, anh muốn niệm em cả đời à? Cuối cùng không thể lấy nổi chồng!”

Đặc biệt sao, một lần thất bại trong tình yêu liền bị anh ấy niệm, hẳn không thì thầm đến khi cô già, thì thầm phụ nữ như cô đã bao giờ biết yêu đi?

Thiên Tuyết nghĩ vậy, rùng mình một trận, vội vàng phất tay: “Được, anh muốn gì?”
Bình Luận (0)
Comment