Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ Anh

Chương 40

Đêm khuya. Cho dù là Đại đêm 30 đi chăng nữa, người trên đường cũng hầu như chẳng còn ai. Bọc kín Đỗ Nhược từ đầu đến chân, Trịnh Tần Thiên lúc này mới dám ôm cậu xuống dưới, Thiên Nhi đi theo phía sau, trong tay còn ôm một cái chăn rất lớn. Quý Hán Mẫn thì mang theo một cái hộp da, bên trong một ít thuốc, để đề phòng Đỗ Nhược lên cơn sốt.

Dưới tầng, người của Tiền Bạc Cảnh đã chờ từ lâu, nhìn thấy bọn họ đi xuống, cung kính gọi một tiếng: "Tần tiên sinh." Sau đó liền không nhiều lời nữa.

Đến sân bay, bên trong trống trải đến đáng sợ.

Đỗ Nhược mơ mơ màng màng tỉnh lại, mê mang nhìn xung quanh. Quý Hán Mẫn đi tới sờ trán cậu, nói với Trịnh Tần Thiên: "Bắt đầu nóng lên rồi, đây không phải là triệu chứng tốt, với tình trạng thân thể của cậu ấy, anh thực sự muốn lên máy bay sao?"

Đến mùa đông, Đỗ Nhược liền như một Lâm Đại Ngọc thứ 2 ( tên một trong ba nhân vật chính của tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần), dù cho có cẩn thận đến thế nào, kiểu gì cũng có ngày xảy ra chuyện gì phải cấp cứu, làm những người xung quanh đều khủng hoảng.

Mùa đông năm trước, nửa đêm Đỗ Nhược phát sốt, làm cho Trịnh Tần Thiên mấy ngày liền không dám ngủ, sau dần lại trở thành thói quen, đến giờ thì y đã bình tĩnh hơn rất nhiều rồi.

"Chúng ta đi đâu vậy?" Đỗ Nhược hỏi.

Thiên Nhi nhanh miệng trả lời: "Chúng ta đi Bắc Kinh, tham gia tiệc đính hôn của Trần Vũ Dương." Thiên Nhi vừa nói xong, Trịnh Tần Thiên liền liếc mắt nhìn cậu một cái: "Gọi điện thoại cho Tiền Bạc Cảnh, hỏi còn phải đợi tới khi nào, cậu ta nói hay lắm, 10 phút, nói cho mà biết, dù chậm có một giây chúng ta cũng sẽ không đi nữa đâu."

Nói xong y quay đầu lại, nói với Quý Hán Mẫn: "Hán Mẫn, đã trễ thế này rồi mà còn bắt cậu đi theo chúng tôi thế này thật sự là ngại quá, nhưng chuyện này thật sự là cần chấm dứt, Đỗ Nhược không thể tiếp tục như thế này được, cậu ấy phải quay về đúng quỹ đạo của mình."

Quý Hán Mẫn nghe Trịnh Tần Thiên nói như vậy, lập tức bất mãn đứng lên: "Đã là bạn bè thì không nên nói những lời như thế, chúng ta biết nhau cũng không phải ngày một ngày hai, hà cớ gì phải khách sáo như thế chứ? Còn nữa, lần này không phải giúp anh, mà là giúp Nhược Nhược sau khi từ biệt, bắt đầu cuộc sống của tôi và Nhược Nhược."

Nụ cười của Quý Hán Mẫn khi cười rộ lên luôn phá lệ chói mắt, cho dù không có ánh mặt trời, không gian cũng chỉ là cái sân bay có chút quạnh hiu này, nhưng cũng đủ để làm nụ cười của anh lan tỏa ra tứ phía.

Trịnh Tần Thiên mỉm cười, có lẽ... giao Nhược Nhược cho Hán Mẫn cũng không tệ.

Khi hai người đang nói chuyện, Đỗ Nhược lại đã ngủ. Hô hấp không được vững vàng lắm, cậu cũng phát sốt nữa, cho nên trên gò má tái nhợt cuối cùng là có chút đỏ ửng.

Khi tỉnh lại, Đỗ Nhược đã nằm ở trên giường, Trịnh Tần Thiên và Thiên Nhi ngủ ở bên kia. Đỗ Nhược vừa tỉnh lại, Trịnh Tần Thiên đã biết ngay. Đắp lại chăn cho cậu, định dỗ cậu ngủ tiếp. Đỗ Nhược lắc đầu, trong ánh trăng mờ nhạt, lời của bọn họ cậu cũng nghe được hơn phân nửa.

Hôm nay, Trần Vũ Dương sẽ đính hôn, mà bọn họ bây giờ đang ở Bắc Kinh, chính là tìm đến Trần Vũ Dương để hỏi cho rõ.

"Thầy, chúng ta trở về đi, đừng quấy rầy đến anh ấy." Đỗ Nhược không biết bản thân đối với Trần Vũ Dương là cái gì. Một món đồ chơi tình nhân? Đỗ Nhược vẫn luôn chính là món đồ chơi, bây giờ mà đi nữa chẳng phải là đang tự đi đòi mất mặt sao.

"Cậu không biết bây giờ chúng ta đang ở đâu sao?" Trịnh Tần Thiên hỏi. Không đợi Đỗ Nhược trả lời, y liền tiếp tục nói: "Chúng ta đang ở khách sạn nơi diễn ra tiệc đính hôn của Trần Vũ Dương.

Với tính cách của Trần Vũ Dương, khách sạn này hẳn là đã được bao trọn hết rồi. Ở đây được, chắc chắn là do Tiền Cảnh an bài, mà Tiền Cảnh nếu làm như vậy, thì phải khẳng định là sẽ biết trước Đỗ Nhược mà xuất hiện thì sẽ phát sinh cái gì.

Ít nhất Tiền Cảnh đây là thực sự có niềm tin vào Đỗ Nhược, cho nên Trịnh Tần Thiên mới không cho phép Đỗ Nhược lùi bước: "Cậu không muốn gặp anh ta sao?"

"Không muốn, về sau cũng không muốn." Vành mắt Đỗ Nhược đã đỏ cả lên, có chút nghẹn ngào.

"Đỗ Nhược, đây không phải là chuyện cậu có thể quyết định, nếu Trần Vũ Dương biết cậu chưa chết, cậu vốn không có quyền tự do lựa chọn." Trịnh Tần Thiên nói lời này, cũng chỉ là dựa theo những gì Tiền Cảnh đã nói cho Đỗ Nhược nghe.

Chỉ cần Đỗ Nhược không chết, hoặc là nói Trần Vũ Dương còn sống trên thế giới này, Trần Vũ Dương sẽ chẳng bao giờ cho phép Đỗ Nhược tự mình quyết định đâu.

Có lẽ hắn thật sự bá đạo, nhưng hắn có sự tự tin đến vậy đối với Đỗ Nhược mới là điều tốt nhất, mỗi bước đi, hắn sẽ đều ôm lấy Đỗ Nhược mà đi cùng, đây chính là tình yêu của Trần Vũ Dương, cho dù là bá đạo, nhưng cũng đều vô cùng ấm áp. Tiền Bạc Cảnh nghĩ hiện giờ, cái cậu cần là có thể an tâm mà yêu, bởi điều Đỗ Nhược muốn cũng vốn chỉ là có thể được ỷ lại và yêu chiều mà thôi.

Hiện tại, Đỗ Nhược, dù giờ muốn lùi bước nhưng vẫn là nên dũng cảm tiến lên thì hơn, cũng không phải cậu có thể quyết định, từng bước đi, hay cũng có thể nói, từng nhất cử nhất động của cậu, đều nằm trong tầm tay của Trần Vũ Dương.

Đỗ Nhược vẫn như cũ mặc áo sơmi màu xám cùng áo khoác màu trắng và quần thường, đứng ở chỗ rẽ ở cầu thang, nhìn xuống dưới lầu đang dần dần được lấp đầy bởi những người khách.

Mùng hai, đầu năm, vốn hẳn nên cùng người thân đoàn tụ, nay lại có nhiều người đến dự yến tiệc này đến thế, bởi vì, nhân vật chính là Trần Vũ Dương và đại tiểu thư của Ngụy gia.

Trần Vũ Dương là thương nhân, Ngụy gia là quan, đây là quy luật.

Ngụy Vi rất xinh đẹp, hai chân thon dài, gương mặt tinh xảo, so với mấy ngôi sao thảm đỏ còn hấp dẫn hơn nhiều lắm. Đứng ở bên cạnh Trần Vũ Dương thì quả là trai tài gái sắc. Trần Vũ Dương thường cùng cô thì thầm vài câu, thật đúng một bức tranh 'tình chàng ý thiếp'.

Trong lòng Đỗ Nhược có lửa giận, có ủy khuất, lại khổ sở, nhưng như vậy thôi vẫn chưa đủ làm cho cậu có dũng khí đi ra ngoài. Phía sau, Thiên Nhi đẩy đẩy cậu: "Nhược Nhược, anh Tiền đã nói sẽ làm hậu thuẫn cho cậu, cứ việc náo đi."

Đỗ Nhược chẹp miệng: "Gây nữa anh ấy cũng không yêu tôi, như vậy hình như có chút khó coi thì phải."

"Cậu chưa thử thì sao mà biết chứ." Trịnh Tần Thiên thay đổi sắc mặt lạnh như băng của mình, mỉm cười, trong đôi mắt còn mang theo một tia trêu tức.

Đây là có ý gì? Đỗ Nhược khó hiểu.

Tối hôm qua, thân thể phát sốt còn chưa có khôi phục, Đỗ Nhược cũng không rõ lắm là do mình bị ốm hay là sợ hãi quá mà hai chân hình như hơi nhuyễn ra.

Cậu lui về sau mấy bước: "Bây giờ chưa phải ra ngoài đâu, đúng chứ?"

Vừa dứt lời, bên ngoài đại sảnh đã loạn cả lên, rất nhiều người đều chạy ra phía ngoài cửa.

Thấy tất cả mọi người đều đi ra ngoài, Trịnh Tần Thiên và Đỗ Nhược từ cửa sau đi ra ngoài, chen lấn chen lấn trong đám đông, nhìn thấy phía lầu dưới khách sạn có một người đang đứng đó hô to: "Trần Vũ Dương, anh không thể đính hôn."

Rất nhiều phóng viên đều cầm lấy máy ảnh ra chụp. Phóng viên đứng ở bên cạnh Đỗ Nhược ngay lập tức ghi hình tại hiện trường: "Mị lực của Trần tổng quả thực là nam nữ đều khó mà kháng cự, tiệc đính hôn lần này, người tới lại là một chàng trai tầm hơn hai mươi tuổi..."

Cô còn chưa có nói hết, đã có một người vận vest đen, nửa cứng rắn, nửa nhu thuận, cắt ngang: "Tiểu thư, xin cô tắt máy quay đi, cám ơn đã hợp tác."

Lúc này, người ở dưới tầng lại kêu lên: "Trần Vũ Dương, anh đã nói anh yêu em, chẳng lẽ tất cả đều là giả sao? Tại sao lại muốn rời bỏ em, anh có biết hai năm qua, sau khi anh rời bỏ em, em đã phải sống khổ sở đến thế nào không? Bây giờ anh lại còn đính hôn, vì sao lại làm như thế chứ? Trần Vũ Dương, em yêu anh, Trần Vũ Dương, em yêu anh mà... Vì sao anh không yêu em chứ?"

Đỗ Nhược có cảm giác người đang đứng dưới lầu kia chính là mình, xung quanh là rất nhiều tiếng chỉ trích. Hóa ra hắn không chỉ nói yêu với một mình mình, mình với chàng trai kia cũng giống nhau mà thôi, ở trước vạn người mà kiệt lực hò hét.

Tiếng còi xe cảnh sát truyền đến, dường như càng làm cho cậu ta trở nên kích động: "Trần Vũ Dương, nói với em đi, anh không kết hôn được không, cái gì em cũng có thể làm vì anh hết."

Đỗ Nhược không khống chế nổi bản thân, thân thể bắt đầu có chút run rẩy lên, cậu có cảm giác như trái tim mình đang bị ai đó bóp chặt, đau đớn vô cùng, rồi đột nhiên trước mắt tối sầm.

Trịnh Tần Thiên mau chóng chạy đến ôm lấy cậu: "Nhược Nhược ngoan, đừng nghe nữa."

Đỗ Nhược không nói gì, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào người đang ở dưới tầng kia.

Trần Vũ Dương đi tới, Đỗ Nhược từ xa đã nhận ra bóng dáng hắn. Thoạt nhìn vẫn là lãnh khốc, bình thản như vậy. Không biết hắn nói gì đó, người kia đột nhiên khóc lên, sau đó càng ngày càng thối lui về phía sau.

Trịnh Tần Thiên muốn che tầm nhìn của Đỗ Nhược và Thiên Nhi nhưng không kịp nữa rồi, một giây trước người còn đứng đó, vậy mà một giây sau cậu ta đang không còn ra hình dạng gì nữa rồi, thân thể co quắp, máu thịt lẫn lộn.

Hô hấp của Đỗ Nhược nhất thời dồn dập, xung quanh là tiếng thét chói tai, nhưng đối với cậu lại mơ hồ không rõ. Cậu dường như nghe thấy được Trần Vũ Dương đang kinh hoảng gọi tên cậu.

"Nhược Nhược... Nhược Nhược, sao em đến được đây?"

Khuôn mặt của Trần Vũ Dương dần dần trở nên rõ ràng, Đỗ Nhược há miệng, còn chưa kịp nói lời nào đã ngất đi, mơ hồ nghe được tiếng rống giận của Trịnh Tần Thiên: "Đây là cái mà anh nói là sẽ an bài sao? Trần Vũ Dương, nếu Đỗ Nhược có xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu."

Bình Luận (0)
Comment