Đỗ Nhược mơ rất nhiều, có khuôn mặt máu thịt lẫn lộn của chàng trai kia, nhưng cậu cũng không sợ, bởi vì cậu dường như có cảm giác gương mặt đó hình như là của mình, thân thể thì bị bầm dập kinh khủng.
Nhưng cậu cũng nằm mơ thấy Trần Vũ Dương đang cười với cậu, rất dịu dàng, gọi cậu là Đỗ Nhược, cũng gọi cậu là bảo bối.
Phía sau, Đỗ Nhược lại nhìn thấy Đỗ Minh, anh nói: "Nhược Nhược, em nhìn thấy cái cây phía xa kia không, anh luôn luôn ở đó, chỉ cần em ngẩng đầu, anh vẫn luôn ở đó chờ em."
Đỗ Nhược cảm giác bản thân hình như đã dần thanh tỉnh, nhưng cảnh trong mơ vẫn còn tiếp tục, hai mắt cậu còn chưa có mở ra.
Xung quanh là không gian mênh mông, cực kỳ giống trận tuyết đầu mùa năm ấy ở Bắc Kinh, triền núi trắng xoá, ở giữa có một cái cây to lớn, dễ đến ngàn năm tuổi. Cậu và Đỗ Minh mang theo hành lý, từ từ đi lên, tay cậu, được nắm trong lòng bàn tay của Đỗ Minh, thật ấm áp.
Đỗ Nhược giật giật ngón tay, độ ấm từ lòng bàn tay kia không phải là giả, từ đầu ngón tay truyền đến là độ ấm con người thật. Cậu lại có cảm giác an tâm.
Hơi mở mắt, trước mặt cậu là gương mặt không chút biểu tình của Trần Vũ Dương, nhưng trong ánh mắt hắn không phải là lạnh như băng khiến người ta sợ hãi nữa, mà thay vào đó là sự quan tâm dịu dàng.
Thấy cậu tỉnh, Trần Vũ Dương đầu tiên hôn cậu một cái, một câu nói dư thừa cũng đều không có. Nhưng là như thế này, ngược lại lại làm cho trong lòng Đỗ Nhược dần dần ấm lên.
Cái gì cũng đều không cần nói, giải thích cùng lắm cũng chỉ là vạch trần vết sẹo, không nói như vậy, có lẽ có thể tự lừa dối bản thân rằng mình không có gì thay đổi.
Nhưng Trần Vũ Dương biết, trong lòng Đỗ Nhược lại một lần nữa dựng lên một thành lũy rất cao, sẽ không để cho hắn dễ dàng tiến quân chiếm đóng thành trì như trước nữa. Nhưng...như vậy cũng không vấn đề gì. Hắn có thể làm được.
Thiên Nhi vẫn nháo lên muốn đi xem Đỗ Nhược thế nào, Trịnh Tần Thiên không rảnh để ý, bỏ qua cậu, lật lật xem tạp chí. Y biết Thiên Nhi nghĩ như thế nào, cậu sợ Trần Vũ Dương sẽ mang Đỗ Nhược đi, nhưng Đỗ Nhược sớm muộn gì vẫn phải đi, ba người bọn họ không có khả năng ở cùng nhau mãi được.
"Thầy, chúng ta đi tìm Đỗ Nhược được không."
"Thiên Nhi ngoan."
"Thầy... Nhược Nhược sẽ bị anh ta bắt nạt đấy." Thiên Nhi nhất thời mất hứng, trong lòng vô cùng phiền chán, thấy Trịnh Tần Thiên còn thản nhiên như thế này, trong lòng lại càng tức giận : "Anh không đi thì em tự đi."
"Người của Trần Vũ Dương sẽ không cho em vào." Vừa về tới bên người Trần Vũ Dương, Trần Vũ Dương chắc chắn sẽ không để cho những người không cần thiết có mặt.
Trịnh Tần Thiên không biết ham muốn chiếm hữu như vậy đối với Đỗ Nhược rốt cuộc là tốt hay xấu, nhưng Trần Vũ Dương đúng là có tư cách làm như vậy, bởi Đỗ Nhược không phải là một người có thể theo đuổi người khác.
"Anh đã sớm không muốn Nhược Nhược ở đây có phải không? Anh cứ như vậy mà chán ghét Nhược Nhược sao?" Ánh mắt Thiên Nhi có phần mù quáng, gào lớn với Trịnh Tần Thiên: "Anh có phải là muốn vứt bỏ Nhược Nhược, anh chính là sợ phiền toái, Trịnh Tần Thiên, anh, đúng là người không có trái tim."
Trịnh Tần Thiên thản nhiên liếc mắt nhìn Thiên Nhi một cái: "Trái tim anh không phải là để dành cho em sao? Nếu chia một ít cho Nhược Nhược, em tình nguyện?" (hảo giáo sư a~ nói hay lắm =]] )
Thiên Nhi ngẩn người, lại cảm thấy lời nói của Trịnh Tần Thiên đúng là có lý thật, trong lúc nhất thời không nghĩ ra cái gì để phản bác.
Trịnh Tần Thiên nhìn bộ dạng ngơ ngác của Thiên Nhi, nhịn không được buông tạp chí, nhéo nhéo gương mặt cậu. Thiên Nhi bất mãn bĩu môi, hai tay giữ chặt áo khoác của Trịnh Tần Thiên, nhỏ giọng nói: "Anh đã lâu rồi không có hôn em."
Trịnh Tần Thiên nghe xong cười khẽ một tiếng, lập tức lại bồi thêm một câu: "Ừ, phải rồi, thật lâu chưa có làm ."
"Này, ý em không phải như này... Anh..tên khốn này, buông, a... Em ở phía trên, ở phía trên...!!!"
"Được...Em ở phía trên."
"Không phải như thế, a...ưm...a...Không phải như thế..."
"Không phải như thế thì là thế này sao?" Trịnh Tần Thiên vừa dùng lực, toàn bộ thắt lưng của Thiên Nhi đã nhũn ra, cắn răng nghiến lợi nói: "Chết tiệt..."
Đỗ Nhược giống một đứa trẻ, cả người ghé vào thân thể Trần Vũ Dương, dùng mặt cọ cọ áo sơ mi trắng của Trần Vũ Dương.
Trần Vũ Dương xoa xoa đầu cậu: "Đừng làm rộn."
"Lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau, anh không nhớ em sao?" Đỗ Nhược bất mãn hỏi.
"Chúng ta vẫn luôn gặp nhau, chỉ là em không biết mà thôi." Trần Vũ Dương ngồi thẳng người, đem cả Đỗ Nhược và chăn cùng nhau đặt trên đùi. Người Đỗ Nhược nhỏ nhỏ như vậy, ôm như thế lại càng có vẻ đáng yêu hơn.
"Hai năm qua em rất nhớ anh." Đỗ Nhược không che dấu chút nào, nói ra, bởi vì cậu biết mình là nên dũng cảm một chút.
"Ha, nhìn không ra nha, không phải em cùng Trịnh Tần Thiên, còn có Tần Thiên sống với nhau vô cùng tốt sao?" Khóe mắt Trần Vũ Dương hơi nhếch lên.
Đỗ Nhược cười hì hì, cọ cọ vào trong lòng Trần Vũ Dương: "Anh giận sao?"
"Ừ, giận, theo đuổi em hai năm, đây là cực hạn." Giọng nói trầm ấm của Trần Vũ Dương làm cho đầu Đỗ Nhược đột nhiên trống rỗng, cậu chỉ biết ôm lấy Trần Vũ Dương, luyến tiếc buông ra, sợ vừa buông ra, sẽ giống như những lần tỉnh mộng trước đây, Trần Vũ Dương sẽ biến mất.
"Anh có phải là không cần em nữa rồi?" Đỗ Nhược lại trở về vấn đề cũ này.
"Sẽ không."
"Anh gạt người." Đỗ Nhược rất kiên quyết nói ra ba chữ này.
"Ừ, lừa gạt em." Trần Vũ Dương đột nhiên nói như vậy, làm cho vành mắt Đỗ Nhược lập tức đỏ lên, lẩm bẩm: "Mình biết ngay mà, biết ngay mà."
Trần Vũ Dương có chút bất đắc dĩ, đột nhiên xốc hết chăn mền trên người Đỗ Nhược lên, đặt Đỗ Nhược ở trên đùi, 'bốp, bốp' hai cái đánh vào mông cậu, thật giống như trước đây.
Trần Vũ Dương xuống tay chưa bao giờ nương nhẹ, lực đạo hai tay rất lớn, Đỗ Nhược oa một tiếng liền khóc lên.
Trần Vũ Dương trùm chăn lại cho cậu, lạnh lùng nói: "Về sau không được nghi ngờ lời nói của anh nữa." Đỗ Nhược còn chưa ngừng chảy nước mắt, chỉ có thể thức thời gật đầu.
"Nghỉ ngơi đi, anh đi ra ngoài có chút việc."
"Không, em muốn theo anh đi ra ngoài." Đỗ Nhược biết tiệc đính hôn hỗn loạn như vậy, Trần Vũ Dương nhất định là phải đi thu dọn hậu quả. Nhưng mà cậu không muốn Trần Vũ Dương rời đi.
"Ngoan, nghe lời, bác sỹ Quý sẽ qua thăm, nghe lời cậu ta, uống thuốc đi." Trần Vũ Dương nói xong, đồng thời cũng đã mặc áo khoác. Đỗ Nhược ngồi ở trên giường, không lên tiếng.
Đỗ Nhược nghe cửa cạch một tiếng đóng lại, trong lòng đột nhiên có chút bối rối. Kéo rèm cửa sổ ra, bên ngoài là một mảnh trắng xóa, tuyết còn đang tiếp tục rơi.
Trần Vũ Dương vẫn như cũ, một thân tây trang màu đen, bên ngoài là áo khoác màu đen, làm cho bóng dáng hắn càng có vẻ thon dài.
Đầu Đỗ Nhược vẫn như cũ, trống rỗng, cái gì cũng không biết. Cậu chỉ là muốn đi theo hắn, không muốn hắn rời đi lúc này thôi: "Trần Vũ Dương, anh đừng đi." Trong lòng Đỗ Nhược, lời này được hô rất lớn, nhưng khoảng cách quá xa, Trần Vũ Dương sao có thể nghe thấy đây.
Đỗ Nhược càng thêm lo lắng, mặc tạm một cái áo khoác thật dày liền chạy ra ngoài, gió lạnh đập vào mặt, nhưng cậu không có cảm giác.
Trần Vũ Dương cho xe khởi động, bởi vì tuyết tích tụ một ngày nên khởi động tương đối chậm. Đỗ Nhược giống như bị điên, chạy theo xe một đoạn dài: "Trần Vũ Dương... Trần Vũ Dương..."
Đột nhiên, Trần Vũ Dương quay đầu, nhìn thấy cái dạng này của Đỗ Nhược mà muốn nhảy dựng, mau chóng bảo Giang Nam ngừng xe, chạy về phía sau, ôm lấy Đỗ Nhược đang ngồi trong mưa tuyết khóc lóc, giận dữ hét lên: "Em điên rồi sao?"
"Trần Vũ Dương, anh đừng đi có được không...?" Hai mắt sáng ngời của Đỗ Nhược chờ đợi nhìn hắn, bên trong còn có cả sự sợ hãi, mê mang nhìn hắn: "Em muốn là không thấy nữa, anh ở chỗ nào cũng có thể tìm được em. Nhưng không muốn nữa thì em còn có thể nhìn thấy anh sao? Em phải đến đâu mới có thể nhìn thấy anh chứ? Trần Vũ Dương, anh đừng đi nữa có được không?"
"Anh không có rời đi, anh vẫn luôn ở đây. Em không cần phải tìm anh, anh sẽ luôn đến chỗ của em."
Trần Vũ Dương nhìn Đỗ Nhược như vậy, trái tim giống như bị ai đó bóp chặt: "Nhược Nhược, không nên như vậy, Nhược Nhược, kiên cường lên, cái em thấy không phải là sự thật, người kia, cậu ấy không có chết, cậu ấy đang ở bệnh viện, cậu ấy còn chưa có chết..."
"Nhưng anh không cần cậu ta." Đỗ Nhược đột nhiên thét to.
"Nhược Nhược." Trần Vũ Dương đột nhiên lớn tiếng dường như đã làm cho Đỗ Nhược sợ, rôt cuộc cũng làm cho Đỗ Nhược bình tĩnh lại.
"Nhược Nhược, em nhìn anh này, không cần suy nghĩ linh tinh. Anh yêu em, anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em, không phải sợ, em không phải là cậu ta..."
Đỗ Nhược run rẩy tựa vào lòng Trần Vũ Dương, sức chịu đựng của Đỗ Nhược thật sự rất kém, hoặc là nói, cậu căn bản không có cách nào chấp nhận chuyện gì tổn thương bản thân sâu sắc được nữa. Điều này so với tưởng tượng của Trần Vũ Dương còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.