Người nhà Tịch gia rất ít khi cùng nhau ra ngoài ăn cơm, cho dù là tụ họp cũng là về nhà có người hầu nấu.
Bữa tiệc này cũng không tệ lắm, Tịch Tây ăn vô cùng thích ý, nếu như không có một chuyện xen giữa, hết thảy đều là chiều lòng người.
Nói đến chuyện này là khi Tịch Tây đang chậm rãi vui vẻ lột cua ăn, một khắc chuẩn bị bỏ vào miệng lại bị Tịch Bắc nhoáng cái đoạt đi, cậu con mắt giật giật, Tịch gia lão ba mặt lại đen, lập tức muốn phát uy rồi, một cái thanh âm thanh thúy dễ nghe tại bên cạnh Tịch Tây vang lên: “Tịch lão sư?”
Đối với một người học luật bốn năm, đương sự là luật sư mà nói trí nhớ cùng khả năng phân biệt âm sắc là không thể nghi ngờ, huống hồ chủ nhân của thanh âm này là cậu ở trường học cúi đầu không gặp ngẩng đầu liền thấy.
Cậu quay đầu, đứng lên, “Nhâm lão sư, thật là vừa vặn, cô cũng tới nơi này dùng cơm trưa sao?”
Người Tịch Tây gọi Nhâm lão sư là giáo sư khoa Luật, nữ tử tuổi trẻ dung mạo xinh đẹp. Nàng và Tịch Tây là cùng một ngày vào làm việc tại S đại, ký túc xá cũng chỉ là cách một bức tường mà thôi, ngày bình thường Tịch Tây trò chuyện cùng nàng khá thân thiết.
Tuy nói như thế, nhưng không phải Tịch Tây có ý gì, một trong những nguyên nhân hai người thân thiết còn là vì ký túc xá hai người rất gần nhau.
Nhâm Khanh Khanh lai lịch không nhỏ, là hòn ngọc quý của Nhâm thị tập đoàn quyền thế, lớn lên đôi mắt sáng hàm răng trắng không nói, còn không kiêu ngạo không nóng nảy, nhu hoà cẩn thận, là đối tượng theo đuổi của đám công tử nhà giàu S thị. Tịch Tây đã từng tận mắt nhìn thấy một quý công tử nhã nhặn tuấn tú vì muốn bắt được tâm mỹ nhân liền xe xịn hoa tươi một chút cũng không keo kiệt, thanh thế to lớn lại để cho người tắc luỡi hâm mộ.
Tịch Tây cùng nàng thân quen đương nhiên không phải vì những nhân tố vật chất này, Nhâm thị mặc dù cường thế nhưng so với Tịch thị có thể một tay che trời trong thương giới tại S thị vẫn cách một khoảng, Tịch Tây đối với bảng xếp hạng hào phú cảm thấy không hứng thú lắm, chỉ là Nhị ca cùng lão ba một mực khuyên bảo cậu về Tịch thị, thường thường sẽ nhắc đến một vài tin tức thương nghiệp.
Thật tình mà nói, Tịch Tây thực lòng tán thưởng Nhâm Khanh Khanh, nàng tính tình so với đồn đãi còn tốt hơn, có thể nói là vào được phòng bếp lên được phòng khách, kỹ thuật nấu nướng rất được.
Hơn nữa, mặc dù Khanh Khanh bằng tuổi cậu nhưng đã có bằng thạc sỹ và đang học lên tiến sĩ, học sâu hiểu rộng, không ngừng vươn lên. Trái lại Tịch Tây chưa bao giờ nghĩ tốt nghiệp xong sẽ học thạc sỹ, động tác nhanh nhẹn thoát khỏi vị trí luật sư, xoay người một phát đã thô bỉ trở thành giáo viên thể dục.
Nhâm Khanh Khanh tại S đại ngốc đã lâu, ngẫu nhiên nghe được đồng học của Tịch Tây (học cùng khoá với Tịch Tây) và lão giáo sư nhắc tới Tịch Tây, biết được cậu chẳng những là cựu sinh viên S đại mà còn là tài tử nổi danh khoa Luật lúc ấy, nàng đối với sự đối lập của chức nghiệp cùng chuyên môn của Tịch Tây cảm thấy rất hiếu kỳ nên thỉnh thoảng khuyên cậu tiếp tục nghiên cứu học cao lên, dù sao nghề giáo viên thể dục hạn chế tuổi tác, Tịch Tây chỉ cười trừ.
Nhâm Khanh Khanh tại đây gặp được Tịch Tây rất vui mừng, không biết là trời quá nóng hay là nguyên nhân gì, khuôn mặt trắng nõn nhiễm lên một tầng đỏ ửng, đi tới gần, nhẹ nhàng cười nói, “Đúng vậy a.”
“Chỉ có mình cô thôi sao?” Thứ không thể thiếu của mỹ nhân chính là một sứ giả, Tịch Tây hướng phía sau nàng nhìn nhìn.
Nhâm Khanh Khanh hôm nay một thân váy liền dài đến đầu gối, lộ ra hai chân nhỏ cân xứng, trên tay mang theo túi xách xinh xắn, hiện ra vẻ cao nhã hơn người.
Nhâm Khanh Khanh nhẹ nhàng lắc đầu, “Tôi đến cùng một người anh họ đã lâu không gặp, anh ấy đang đỗ xe bên ngoài.”
Tịch Tây gật đầu, xoay người đối Tịch thị nhất tộc đôi mắt trông mong nhìn bọn họ giới thiệu nói: “Đây là Nhâm Khanh Khanh, đồng nghiệp tại S đại của con.”
Tịch thị nhất tộc đều có lễ đứng lên, trong đó Tịch lão ba nhanh nhảu nhất, lão cũng sắp 60 rồi, thân thể cao to khoẻ mạnh, trên mặt nếp nhăn rất ít, nghe Tịch Tây vừa nói như vậy nếp nhăn thoáng cái tăng thêm, không cần để ý cái gì thân phận, liên tục vươn tay bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô nương trẻ tuổi, cười đến tít mắt, “Nhâm tiểu thư con hảo, con hảo, bác là ba ba Tịch Tây, con có thể gọi Tịch bá bá (bác Tịch).”
Khục khục, Tịch Bắc nhịn không được, bật cười.
Tịch bá bá, tắm rửa sạch sẽ (đồng âm với ‘Tịch bá bá’ =))), khỏi phải nói, cái này nghư thế nào lại khôi hài như vậy.
Tịch lão ba quay đầu lại trừng tiểu nữ nhi, tiếp tục nói, “Nhâm tiểu thư, tiểu nữ nhi Tịch Bắc không hiểu chuyện, đừng để ý ah, đây là Tịch Đông Đại ca Tịch Tây, đây là Nhị ca Tịch Nam.”
Nhâm Khanh Khanh không thể tưởng tượng được người nhà Tịch Tây vậy mà lớn lên xuất sắc như thế, trong lúc nhất thời phản ứng không kịp. Tịch Đông hiểu được, nhàn nhạt liếc Nhâm Khanh Khanh, không có mở miệng nói bất cứ một câu gì lại an vị ngồi xuống. Tịch Nam híp mắt, ngắm khuôn mặt nàng, ánh mắt thoáng dời xuống dưới, khuôn mặt tuấn tú giơ lên một cái mị cười, gật đầu, “Nhâm tiểu thư cô hảo, em trai tôi làm phiền cô chiếu cố.”
Tịch Đông tuấn mỹ cường tráng, lạnh lùng cao ngạo, bị nam tử như vậy như thế bỏ qua Nhâm Khanh Khanh dáng tươi cười cứng đờ, nhưng rốt cuộc là người danh môn thế, ứng phó chuyện này vô cùng thành thạo, sắc mặt vẫn biểu hiện bình thường.
Mà Tịch Nam lại làm cho nàng thụ sủng nhược kinh, nho nhã gật gật đầu, “Anh cứ đùa, Tịch lão sư hiền lành tốt bụng, tôi mới là cần Tịch lão sư chiếu cố a.”
Tịch lão ba nghe xong lời này trong nội tâm vô hạn đắc ý, buông ra bàn tay nhỏ bé của người ta, dùng sức vỗ vai Tịch Tây, “Nhâm tiểu thư, cũng không phải lão già ta khoe khoang, Tịch Tây đứa nhỏ này lão già ta là quý nó nhất, có hiếu lại hiền lành, biết thương người, Tịch gia huyết thống có thể ở trên người nó kéo dài lão già ta coi như là đời trước tích đức.”
Tịch Tây bị Tịch lão ba đập thân thể thoáng lung lay, vốn đang lúng túng, nghe xong, giật mình.
Tịch Đông, Tịch Nam, Tịch Bắc ánh mắt cũng thay đổi, sắc mặt nhu hòa không ít.
Tịch Đông thuộc trường phái hành động, ánh mắt của hắn như trước lạnh nhạt ngẩng đầu, “Tây Tây, tới ngồi xuống ăn đi, cứ tiếp tục sẽ không ngủ trưa được đâu.”
Tịch Đông biết rõ Tịch Tây từ sau khi trở thành giáo viên đã dưỡng thành thói quen ngủ trưa.
“À? Ah, được…” Tịch Tây trong lúc nhất thời phản ứng không kịp, thoáng như rơi vào mộng cảnh.
Tịch lão ba khó gặp được có người thưởng thức Tịch Tây, trên gương mặt già nua biểu hiện vô cùng xúc động, “Nhâm tiểu thư, Tịch Tây mặc dù chỉ là giáo viên thể dục, nhưng là lão ba nó đây nói thế nào cũng là có chút của cải đấy, nếu như Tịch Tây tương lai thành gia rồi, Tịch gia gia sản một nửa sẽ là của nó, đảm bảo ba đời không lo mặc…”
Tịch lão ba nói xong, cho dù Khanh Khanh vốn là Nhâm thị thiên kim, nhưng đi nước ngoài học đại học mấy năm sau đó lại học thạc sỹ, đối với hào môn thế gia của S thị nhận thức ít đến thương cảm, nhưng những lời của Tịch lão ba lại để cho nàng lắp bắp kinh hãi.
Chưa nói đến Tịch gia phải chăng gia tài tương đối khá, cái cụm từ một nửa gia sản đủ để cho nàng giật mình rồi, nàng vô ý thức nhìn qua nét mặt mọi người Tịch gia, mấy huynh muội bọn họ khuôn mặt rất đạm nhạt, một chút cũng không có phẫn nộ hay cảm xúc gì, ngược lại là Tịch Tây nhăn lại lông mày.
Nguyên nhân cậu nhíu mày không phải bởi vì hành vi Tịch lão ba trắng trợn chào hàng nhi tử mà nhắc đến vấn đề gia sản, cậu không để ý có người ngoài trầm mặt ngồi lại chỗ cũ.
“Tam ca…” Tịch Bắc sắc mặt ngượng ngùng, yêu kiều giật nhẹ ống tay áo Tịch Tây.
Tịch Tây không để ý tới nàng, khom người cúi đầu bới cơm ăn.
Ba mươi giây sau, có thêm một vật trong bát, là một miếng cua đã lột vỏ, cậu cũng không ngẩng đầu, ngược lại là Tịch Bắc không cam lòng chu môi, đáng thương cắn đũa nói: “Tam ca, hôm nay cua không tệ, em mới bóc ăn, ngon lắm đấy.”
“…” Tịch Tây mềm lòng, nhưng cậu vừa mới thở dài một hơi, rồi lại là một cái thanh âm quen thuộc chen vào, “Khanh Khanh, gặp được người quen?”
Tịch Tây đầu càng không muốn giơ lên, tâm tình rất sa sút, một cái Nhâm Khanh Khanh khiến cho lão ba chú ý đã đủ khiến cho cậu ăn không tiêu, bây giờ lại lại có một cái Lăng Mộc Phong tiến vào, cậu hôm nay làm sao trôi qua đây?