Khi hai người đi ra cổng trường ngồi trên chiếc xe Ferrari của Tịch Nam đã là mười lăm phút sau, Tịch Bắc đã lập tức cởi bỏ bộ quân phục đổi thành váy áo thịnh hành, dưới chân là đôi giày cao gót tám cm.
Tịch Nam một đôi mắt hoa đào hơi híp lại, con ngươi mê người chiếu sáng rạng rỡ, phảng phất giống như ánh sao, khóe miệng có một độ cong khó nói lên lời, “Rùa quả nhiên màu xanh a… Bộ dạng mấy đứa đủ đặc biệt…”
“Đức hạnh! Anh xưa nay không phải tự xưng là khôi ngô tuấn mỹ, cao quý huyết thống lại một thân ưu nhã thân sĩ sao, mới 20 phút đã lộ nguyên hình rồi?” Tịch Bắc xinh đẹp liếc hắn, cười nhạo vẫn không quên đem Tịch Tây đẩy ra ghế sau, không thèm nhìn Tịch Nam mở cửa ngồi ghế phụ.
“Đứng cả mấy tiếng đồng hồ dưới mặt trời không đau thắt lưng sao?” Tịch Nam ưu nhã kéo lên cửa xe, nghiêng mắt nhìn Tịch Bắc tà tà cười, một bên khởi động động cơ một bên đả kích em gái nhà mình, “Hơn nữa, dạo này người ta cũng nhìn đối tượng đấy…”
“Anh… Đồ bí đỏ thối không hạt!” (Ý rủa anh Tịch Nam không có gieo giống đc =)))
“Đồ cải trắng mặt nhăn xấu xí.” Tịch Nam lúc nói còn cố ý nhìn thoáng qua ngực Tịch Bắc.
“34C người ta cũng sẽ không ngại nhỏ, trừ phi có một số người ao ước bò sữa cả ngày chỉ biết động dục.” Tịch Bắc cười lạnh lưng tựa vào thành ghế thoải mái dễ chịu, chân dài vắt chéo, hai tay vòng trên ngực, hoàn toàn một bộ cao cao tự đại.
Tại Tịch gia Tịch Bắc cùng Tịch Nam có lẽ là xung khắc, bát tự không hợp, từ lúc Tịch Bắc sinh ra đến nay Tịch Nam đã xem nàng không vừa mắt, lúc nàng ba tuổi Tịch Nam đã học năm thứ ba Tiểu học, một hồi không có việc gì liền ngứa tay dùng sức véo hai má phúng phính của Tịch Bắc, mỗi lần không véo đến Tịch Bắc phát khóc tuyệt không bỏ qua.
Tịch Bắc thông minh lanh lợi lúc hai tuổi đã biểu hiện ra ngoài rồi, nàng thật sâu minh bạch cái nhà này ai dễ bắt nạt nhất, nàng chưa bao giờ cam tâm chính mình phải chịu thiệt, nhất định phải có một người khiến cho nàng tươi cười vui vẻ, vì vậy, Tịch Tây xác định làm bia ngắm của nàng.
Nàng khóc sẽ tìm Tịch Tây, Tịch Tây khi còn bé cũng là một loại tiểu hài tử lớn lên trắng trắng mềm mềm đấy, nhưng nghe được một lời dạy trong Ngũ tuế khán năm mươi (Năm tuổi xem năm mươi??? Có lẽ là sách hoặc chương trình truyền hình), từ đó cậu luôn thành thực biểu hiện. Tịch Bắc khóc, cậu nhớ đến câu nói kia của Tịch gia lão ba ‘Em gái khóc, liền là bên trên không đúng ” Tịch Bắc muốn cậu làm cái gì cậu sẽ toàn lực ứng phó.
Vì vậy, Tịch Bắc muốn chơi cưỡi ngựa cậu ngoan ngoãn bò xuống, Tịch Bắc muốn ăn mơ trong vườn, cậu không nói hai lời leo lên, nhiều lần suýt té gãy chân, Tịch Bắc muốn ăn đồ ăn vặt, cậu từ cái miệng túi nhỏ đào ra tất cả tiêu vặt của mình mua đồ ăn ngon cho nàng, cuối cùng bị Tịch gia lão ba tức giận mắng cho một trận ——đồ ăn vặt sẽ làm hỏng răng!
Tịch Bắc xác thực là thứ quỷ tinh ranh, nàng thật sâu tinh tường mỗi lần Tịch Tây bị đánh Đại ca khẳng định phát uy, tính cách lạnh lùng quả quyết cùng một đôi mắt tinh tường khiến hắn mẫn cảm với mọi chuyện, kết quả túm được Tịch Nam lôi ra, thế nên Tịch Nam luôn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Tịch gia lão ba tự nhận chính mình thưởng phạt phân minh, con trai trưởng từ nhỏ tỉnh táo, muốn nó cười to một lần bình quân phải đợi hơn mười tám năm, muốn nó nhíu mày trừ phi trời sập xuống; con thứ hai cà lơ phất phơ, miệng lúc nào cũng vểnh lên, lên ba tuổi đã biết rõ nó ngưỡng mộ chính là nữ tử trước ngực hùng vĩ, có tỷ tỷ a di nhà trên ghé thăm, nó cái đầu tiên nhào tới vĩnh viễn là ngực lớn xinh đẹp.
Con thứ ba ngược lại vô cùng phúc hậu, huynh hữu đệ cung (anh em hoà thuận), bảo vệ em gái, tiền lương mỗi tháng cũng để dành một ít mua đồ biếu lão, đối với lão chưa từng có đối kháng, ngoại trừ chuyện hai năm nay đều chưa thấy mặt mũi con dâu ra sao; tiểu nữ nhi… lão mỗi lần nghĩ đến nàng huyệt thái dương liền ẩn ẩn đau nhức, nha đầu kia chính là một Quỷ Kiến Sầu (Quỷ thấy cũng phải sầu =))), quỷ thấy đều muốn đi đường vòng, tên nào đã từng chọc nàng lần sau nguyện mốc meo cũng không muốn cùng nàng gặp lại.
Nói qua nói lại, cũng đã nghĩ sâu tính kỹ, lấy ăn hiếp người làm trò tiêu khiển kết quả cuối cùng là ai cũng không có bị phạt, mà trong quá trình chịu khổ bị liên lụy nhiều nhất vẫn là Tịch Tây.
Lược sử lớn lên dài vô tận của con cái Tịch gia không hề dễ nhớ, chỉ là thói quen tựa như một loại độc dược, nó sẽ tự động thẩm thấu vào xương cốt, những gì còn sót lại đều nhớ rõ ràng. Tịch Bắc một câu kia làm tắt ngấm nụ cười của Tịch Nam, “34C để lại cho chồng em thưởng thức a… Cuối cùng anh muốn nhắc một câu, con người cùng động vật là không thể nào tìm ra mười hai cặp DNA giống nhau, mà anh và em tận mười lăm.”
Đối thoại của hai người vốn là không ảnh hưởng toàn cục, Tịch Tây ngượng đỏ cả mặt, cúi đầu đem lời can ngăn bên miệng nuốt trở lại. Cậu cảm thấy Nhị ca thật sự là kì ba (hiếm thấy), cũng chỉ có hắn bỏ được qua hai chữ ‘Anh em’ mà dùng một câu dài như vậy chắn miệng Tịch Bắc.
Thông qua kính chiếu hậu, Tịch Nam đem hình ảnh Tịch Tây hai tai đỏ rực thu hết vào mắt, cuối cùng đem lời hung ác chuẩn bị nói nuốt trở vào.
Tịch Nam không gây chuyện Tịch Bắc cũng lười cùng hắn đôi co, hơn nữa nhà hàng Tịch Nam chọn cách trường học chỉ có năm phút đồng hồ đường xe, thoáng cái đã đến.
Đó là một gian nhà hàng kiểu Trung Quốc, món chính là súp, rất hợp với thời tiết nóng nực như hôm nay, hàng hỏa, làm dịu mát cơ thể.
Thời điểm bọn họ đi vào trên mặt bàn đang bưng lên các đĩa thức ăn, bên cạnh bàn có Tịch Đông ưu nhã trầm tĩnh xem báo Tài chính Kinh tế cùng Tịch gia lão ba vừa gặp ba người bọn họ đã bắt đầu lải nhải.
“Ba, sao ba lại tới đây, không phải nói thời tiết nóng thế này đừng hòng ba nhấc một ngón chân sao?” Tịch Bắc quét qua vẻ lo lắng, trên mặt cười đủ để rực sáng cả mùa hè.
Tịch lão ba cũng không liếc nàng một cái, trực tiếp dùng ánh mắt khoét nàng một dao, sau đó ho nhẹ một tiếng, “Dưa Hấu Nhỏ ah, làm giáo viên cố vấn… có mệt hay không? Hôm nay về nhà nghỉ ngơi một chút?”
Tịch Tây dở khóc dở cười, “Ba, huấn luyện quân sự chính là Bắc Bắc.”
“Nha đầu kia chỉ biết giày vò người, có ai dám giày vò nó? Nhiệt tình của nó mặt trời còn thiêu không chết được!” Tịch lão ba lập trường rất rõ ràng.
“Ba lời này con thích.” Tịch Nam mắt hoa đào mới nói một câu, nữ tử bàn bên cạnh linh hồn nhỏ bé đã lao đao.
Tịch Bắc không có tức giận, mười ngón đều nhau, nhu nhu ôm bát sứ tới cạnh Tịch Tây, “Tam ca, hôm nay mặt trời ghê gớm thật, một mảng da đều bị bỏng, miệng khát khô, súp này có vẻ rất thơm ngon đây.”
Tịch Tây nghe xong, tâm lập tức đau nhức, cuống quít đứng lên lấy thêm súp cho nàng, miệng vẫn không quên nói: “Anh sớm nói em sẽ chịu không nổi đâu, nửa tiếng xin huấn luyện viên ra khỏi hàng năm phút nghỉ ngơi cũng được, làm sao lại cứ cố chống cự?”
Tịch gia lão ba cùng Tịch Nam mặt quả nhiên đen thui, rõ ràng trở thành điểm tối dưới mặt trời xinh đẹp.
Tịch Đông buông tập báo, mặt không biểu tình đứng lên, cầm thìa, “Ngồi trở lại đi!”
Bên cạnh Tịch Tây là Tịch Đông, cậu đối với Đại ca của mình rất tôn kính, ngoan ngoãn buông tay ngồi trở về, vui vẻ gắp một con tôm hùm muối tiêu đã lột vỏ, đưa vào trong miệng, cái tư vị kia sướng đến híp mắt. Sau đó rất nhanh gắp một con nữa, lột vỏ rồi bỏ vào trong chén Tịch Đông, “Đại ca, cái này em ăn thật sự không tệ.”
Tịch Đông hơi có tính phiết khích gật gật đầu, mặt không biểu tình gắp lên ăn.
Tịch gia lão ba cùng Tịch Nam đôi mắt đầy trông mong, miệng ê ẩm, tâm can nhỏ bé run ah run.
Tịch Bắc trong nội tâm vô cùng đắc ý, ăn uống đến thiên kiều bá mị (mỹ lệ động lòng người), ăn xong một bát Tịch Tây tự động đứng lên lấy đồ ăn cho nàng, sau đó ba đôi mắt như mũi tên liếc nhìn Tịch Bắc, Tịch Bắc giờ phút này không còn để đắc ý trong lòng, miệng nhỏ khanh khách cười, lại để cho Tịch Tây một lòng thương em gái rất sợ nàng bị nghẹn, nhưng không ngờ Tịch Bắc cười vui đến mức chỉ có thể dùng hoa chi loạn chiến (cười run rẩy hết cả người) để hình dung.
“Hừ!” Tịch gia lão ba lỗ mũi hừ mạnh.
“Ha ha…” Tịch Nam mặt mày tiếu ý phát lạnh.
Tịch Đông chân mày đều không giơ lên, sặc chết thì đừng trách ai.