Từ lúc cùng Lăng Mộc Phong ở chung Tịch Tây ngày tháng năm nào cũng quên, cậu cũng không nghĩ đến chuyện một ngày nào đó Lăng Mộc Phong sẽ ra đi không xuất hiện trong tầm mắt của mình nữa, cho nên hôm đó Lăng Mộc Phong lặng im đứng trước ban công phòng cậu, ánh mắt không biết nhìn về nơi nào thì Tịch Tây đi đến.
Lăng Mộc Phong thấy cậu liền thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói “Tịch Tây ah, còn có năm ngày nữa huấn luyện quân sự sẽ kết thúc.” Lúc đó Tịch Tây có chút phản ứng không kịp.
Khi đó cậu vừa vặn rất bận rộn, bởi vì trước khi huấn luyện quân sự kết thúc mấy hôm là thời điểm S đại cũng chính thức vào học, Tịch Tây mấy ngày nay công việc bắt đầu lu bù lên rồi.
Mặc dù thân phận giáo viên cố vấn đã không còn việc gì phải làm nhưng trường học chính thức khai giảng cậu cũng bắt đầu phải lên lớp, trường còn bắt viết giáo án, phải đưa ra lịch trình học kỳ, phải tham gia các loại hội nghị trên trường, phải chuẩn bị bản thảo diễn thuyết, nói chung phải làm rất nhiều việc, có đôi khi bận bịu quá liền mua đồ ăn sẵn rồi tiếp tục làm việc quên thời gian.
Hôm nay cậu phải nộp giáo án cho cấp trên, ngồi máy tính tìm một đống tư liệu đánh máy mấy giờ, đến khi kết thúc cũng là 11:30, cậu lập tức lo lắng, luống cuống tay chân cầm tiền xông ra cửa, ai ngờ vừa chạy đến cầu thang liền đụng phải Lăng Mộc Phong, cậu có chút xấu hổ, đối với hắn hô một câu: “Tôi đã quên mua nguyên liệu nấu ăn rồi, hiện tại đi trước mua, anh ngồi chờ một chút nhé.” Dứt lời, nhảy một bậc thành hai xuống thang lầu đi mất.
Lúc cậu mua xong nguyên liệu nấu ăn trở lại ký túc xá đã là giữa trưa 12h đồng hồ, nếu là bình thường mà nói giờ này bọn họ đã sớm đã ăn xong.
Vô ý nhìn sang Lăng Mộc Phong đang xem báo, thấy hắn mặt không biểu tình, cậu thở dài một hơi cũng không dám quấy rầy hắn, rón ra rón rén đem nguyên liệu nấu ăn đặt vào trong tủ lạnh, cực kỳ chột dạ.
Lăng Mộc Phong 10 phút sau mới không nói một lời đứng lên lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra nấu, sau đó nguyên một buổi trưa hai người một câu cũng không có nói, Tịch Tây ăn cơm giống như đang ăn sáp, rất khó chịu.
Về sau Tịch Tây hiểu được, Lăng đại thủ trưởng quá keo kiệt không muốn chuyện này phát sinh lần thứ hai, cho nên đều sớm sắm sửa mua đồ vật lấy lòng sau đó mới làm việc của mình.
Mà thời gian hai người trầm mặc từ đó đến bây giờ bất quá đã là ngày thứ ba, nghe Lăng Mộc Phong nói xong Tịch Tây sững sờ, nhớ tới chính mình trong khoảng thời gian này bận rộn, giống như thật sự đã quên huấn luyện quân sự sắp kết thúc. Huấn luyện quân sự kết thúc nói cách khác Lăng Mộc Phong cũng phải rời đi.
Ly khai? Cái từ này giống như chưa từng xuất hiện trong đầu óc của cậu, cho nên khi nghe thấy mới lạ lẫm như vậy, trong lúc nhất thời có chút không biết giải quyết thế nào, đến khi phản ứng kịp trong đầu ầm ầm, vô thức há to miệng lại không biết nên nói cái gì lại cúi đầu.
Đỉnh đầu có khí tức nặng nề quét qua, mang theo trầm mặc khó chịu, nhất thời cứ đứng nguyên một chỗ.
Nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình, trong đầu óc nặng nề giống như nghe được tiếng thở dài như có như không của Lăng Mộc Phong. Tâm nhảy dựng, cậu cảm giác mình nghe lầm, bất quá nghĩ kĩ lại từ sau mấy hôm bận rộn cũng rất ít cùng Lăng Mộc Phong nói chuyện, mỗi ngày ăn xong rửa bát hắn ngủ trên ghế sa lon còn cậu vào phòng làm việc.
Hiện tại nghĩ lại, cậu chỉ cảm thấy Lăng Mộc Phong gần đây hình như rất trầm mặc, một đôi con mắt màu đen cũng lộ ra dị thường thâm trầm khó hiểu, cảm giác như bên trong đang xoay quanh cái gì đó.
Ngay tại lúc cậu yên lặng, Lăng Mộc Phong hai tay cắm túi quần không nghe thấy cậu trả lời, lông mày nhíu lại, “Nói chuyện.”
“Ách, nha.” Tịch Tây vô thức thở dài, bởi vì thật sự không biết nên nói cái gì ah.
Lăng Mộc Phong tức giận, khẽ hừ một tiếng, con ngươi diệu hắc chuyển thành nhìn chăm chú vào Tịch Tây, ra lệnh: “Hôm nay cậu nấu!”
“A?” Tịch Tây mở to hai mắt nhìn, không có trốn tránh chỉ là rất nghiêm túc nói: “Tôi làm không tốt, ăn xong tiêu chảy thì làm sao giờ?”
Lăng Mộc Phong cổ đều nhanh bị cậu làm cho nghẹn uất, buồn bực nói: “Nói cậu làm thì cậu làm đi, dài dòng!” Nói xong, mặc kệ Tịch Tây gương mặt đau khổ, cầm điều khiển TV bật kênh tin tức tài chính và kinh tế.
Trước khi Lăng Mộc Phong xuất hiện Tịch Tây chưa bao giờ biết nấu ăn, sau lần tai nạn kia cậu đối với phòng bếp có chút áy náy, sợ chính mình không biết làm càng làm càng hỏng.
Cái gọi là gần đèn thì rạng, tại bên người Lăng Mộc Phong làm chân chạy vặt hơn hai mươi ngày Tịch Tây cũng hiểu biết thường thức, tối thiểu nhất biết được muối cùng đường khác nhau, biết rõ lúc nào cho muối cho dầu mới là tốt nhất.
Đương nhiên, lần đầu tiên chính thức nấu ăn cậu cũng không dám cầm đồ tốt để làm, cậu sợ làm hỏng nó sẽ rất lãng phí, đó là dùng tiền mồ hôi xương máu của cậu mua về a.
Lại nói, từ khi Lăng Mộc Phong đến cậu mới phát hiện chi tiêu tăng cao hơn rất nhiều, cơ hồ gấp mấy lần trước đây.
Đừng hỏi cậu vì cái gì tính toán rõ ràng như vậy, bởi vì cậu phát hiện mấy ngày hôm trước hết tiền mặt, lúc rút tiền trong thẻ thuận tiện tra xét một chút, vừa vặn hiển thị số dư còn lại, ngây người một hồi lâu.
Đoạn thời gian ngắn này còn chưa tới một tháng, nhưng lại dùng hết một tháng tiền lương của cậu ah, cậu vừa chua xót vừa thầm lau nước mắt nghĩ.
Cậu làm trứng tráng cà chua, măng tây xào thịt, cá hấp Phúc Thọ, rau cải xào, trong lúc đó không dưới mười lần vừa làm vừa ngó ra chỗ TV, ba ba chờ người đến chỉ điểm.
Nhưng là cái này không dưới mười lần cậu đều thất vọng mà lui về, bởi vì Lăng đại thủ trưởng đang xem tin tức tài chính và kinh tế rất nghiêm túc, ngươi trong phòng bếp muốn tạo tiếng động gây chú ý cũng không lọt được vào lỗ tai người ta.
Cuối cùng làm ra trứng tráng cà chua ngoại trừ màu sắc khó hiểu, trứng gà hơi cháy, cà chua rời ra ngoài, vẫn có thể ăn được; mà cá hấp Phúc Thọ không thể không nói Tịch Tây làm được cũng không tệ lắm, bởi vì cái này không cần cậu động tay quá nhiều hơn nữa trước đó cậu cũng đã từng rất nghiêm túc xem Lăng Mộc Phong nấu món ăn này rồi nhớ kỹ trình tự, cậu chỉ cần làm cá sau đó rửa sạch, ướp một chút gia vị rồi cho vào nồi hấp cách thuỷ, trình tự rất đơn giản, thịt cá cũng thơm ngon trơn mềm; mà măng tây xào thịt, ngoại trừ thịt còn mềm, măng tây không có mùi vị gì, mặt khác khá tốt; rau cải xào thì không đạt yêu cầu, nhưng có thể bỏ vào miệng.
Nhìn bốn món ăn mình mang lên bàn mới nhìn rõ, món canh cần thiết cho mùa hè lại không có, Tịch Tây không khỏi cười khan một tiếng, thừa lúc đưa cơm cho thủ trưởng đại nhân sau đó một câu cũng không dám nhiều lời.
Liếc Tịch Tây vẻ mặt thấp thỏm không yên, Lăng Mộc Phong sắc mặt trở nên nhu hòa, thản nhiên nói: “Con cá này làm ngon lắm.”
Tịch Tây nghe xong, đôi mắt lập tức vui cười híp lại, ba ba tranh thủ kẹp một khối bỏ vào miệng, miệng nhộn nhạo ra tư vị thơm ngon không khỏi ngây ngốc nở nụ cười. Hưng phấn không ngừng gật đầu đồng ý với lời nói của Lăng Mộc Phong, kẹp một khối cá đến trong bát người ta rồi nói: “Ba món kia hơi khó ăn, con cá này ngon anh ăn nhiều một chút a.”
Nhìn miếng cá trắng nõn còn dính nước miếng của Tịch Tây ngốc, Lăng Mộc Phong híp mắt con mắt, trầm ngâm nửa ngày rồi không nói một lời ăn hết.
Hắn chịu ăn Tịch Tây dĩ nhiên là vui vẻ rồi, sau đó ngay tại thời điểm cậu cao hứng Lăng Mộc Phong lạnh lùng nói một câu, “Như thế nào, chỉ ăn cá không chán chết tôi à?”
Tịch Tây lúc này mới cảm giác mình đắc ý hơi quá, trái tim nho nhỏ co rút lại một chút, nhiệt tình biến thành tức giận.
Bất quá, nói cho cùng Lăng đại thủ trưởng chỉ là đối với mình sinh hờn dỗi thôi, hắn dùng đầu ngón tay tính thời gian, cảm thấy nếu như hai ngày này Tịch Tây tiểu ngu ngốc kia còn không thông suốt thì sẽ dùng biện pháp mạnh.
Đừng nói làm như vậy được không, hắn Lăng Mộc Phong là ai, mềm nhiều rồi giờ phải cứng.
Quân nhân nha, không cứng rắn đã bị xem là tiểu mèo hoa rồi.