Thời điểm đối diện với Lăng Mộc Phong Tịch Tây cảm giác không còn là mình nữa, ngay từ lúc mới bắt đầu cậu đã cho là như vậy. Đối mặt Lăng Mộc Phong cậu sẽ trở nên rất kỳ quái, mặc dù nói cậu là thứ người thành thật nhưng nói như thế nào cậu đã nhìn quen thói đời, cái gì nịnh hót, cái gì tâng bốc đều cách cậu rất xa.
Nhưng là, lúc đối mặt Lăng Mộc Phong cậu giống như thường xuyên như vậy, có đôi khi bị hắn nghiêng mắt nhìn trái tim đều co rúm lại, cả người cũng sẽ không được tự nhiên, đối với chính mình như vậy cậu rất khó hiểu.
Chuyện khó hiểu không nhất định vĩnh viễn dừng lại, vô luận là một chuyện hoặc là một người, chỉ cần bức tranh chưa bị vấy bẩn, đều có một cơ hội phát triển.
Mà người đảm nhiệm thời cơ này là Cố Tiểu Bắc, một nam hài năm đó gần mười tám tuổi.
Tịch Tây gặp được Cố Tiểu Bắc giống như là duyên phận, vô luận thời gian sớm hay muộn, bọn họ chắc chắn sẽ gặp mặt.
Hoàn cảnh quen biết nhưng lại không tốt cho lắm, hôm đó trời nắng chang chang, ánh sáng chói mắt, nóng đến bốc hơi, trong một con hẻm nhỏ, mùi hôi ngút trời. Nhưng là trong hoàn cảnh như vậy, Cố Tiểu Bắc ngồi yên lặng tại đó, bờ môi khô nứt, trên người đổ đầy mồ hôi, hai mắt đóng chặt, không có một tia sức sống.
Lúc đó đã sắp mười một giờ rồi, ánh mặt trời vô cùng mãnh liệt sớm đã đem bê tông cốt thép chiếu đến bốc hơi, Tịch Tây mặc bộ đồ thể thao chất liệu tốt đều có thể cảm nhận được mặt đất truyền tới nhiệt khí, cho nên khi cậu thấy có người ngồi dưới đất vô thức nhíu một chút lông mày.
Cậu không phải người thích xía vào chuyện người khác, nhưng người kia vẫn bất động không nhúc nhích, nghĩ nghĩ, cậu vẫn là đi tới, thấy người kia đổ mồ hôi ròng ròng, sắc mặt xanh xao lại càng hoảng sợ, vội vàng gọi vài câu, nhưng là người nọ mày cũng không nhăn một chút.
Tịch Tây gặp tình huống này nhanh chóng gọi điện thoại kêu xe cứu thương, đến bệnh viện mới biết được người nọ mất nước bị cảm nắng. Bởi vì trong túi áo người kia tìm không thấy điện thoại hay cái gì cái khác có thể chứng minh thân phận hoặc là phương thức liên hệ cho người thân, cậu đành phải đánh một cuộc điện thoại cho Lăng Mộc Phong cùng hắn nói một chút tình huống sau đó ở lại tiến hành làm thủ tục.
Bất quá Lăng Mộc Phong phản ứng có chút kỳ quái, cậu chỉ mới vừa nói cậu có việc bây giờ đang ở bệnh viện hắn lập tức mở miệng hỏi, “Như thế nào lại ở bệnh viện, xảy ra chuyện gì? Có nặng lắm không…”
Lăng Mộc Phong trong miệng không thể che hết lo lắng lại để cho Tịch Tây cảm thấy khác lạ, sững sờ nghe không vô hắn đến cùng là đang nói cái gì, thời điểm lấy lại tinh thần trong lòng vẫn cảm thấy không quen, nhanh chóng ngắt lời hắn đem sự tình nói rõ ràng còn nói mình có thể sẽ không về sớm được rồi cúp máy.
Sau đó Tịch Tây chạy tới chạy lui tiến hành thủ tục cho người nọ, làm xong xuôi hết thảy Tịch Tây lại vào nhìn một chút thiếu niên môi sắc vẫn còn tái nhợt.
Đó là một thiếu niên tuổi trẻ rất gầy yếu, một đầu tóc ngắn thoạt nhìn nhẹ nhàng khoan khoái tự nhiên, da thịt trắng nõn vô huyết khí, miệng nhỏ nhắn, cánh môi bởi vì khô nứt mà nổi lên da, cổ hết sức nhỏ gầy, tại góc chăn lộ ra tay cổ tay lại càng cực kỳ nhỏ.
Nam hài thoạt nhìn có chút thiếu dinh dưỡng, nhưng Tịch Tây khẳng định người nam này hài là được người dưỡng cực tốt, bởi vì trên đường đưa hắn tới cậu có để ý đến trang phục nó mặc trên người, mặc dù không có nhãn hiệu logo, nhưng nhìn cách thiết kế, đây là đồ thuần thủ công, vừa nhìn cũng biết là tốn rất nhiều tiền đặt hàng.
Đứng tại đầu giường nhìn nam hài một hồi cảm thấy hắn giống như trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tỉnh lại, thầm nghĩ chính mình có nên trước đi cửa hàng mua nguyên liệu nấu ăn cho Lăng Mộc Phong, sau đó quay lại?
Nghĩ như vậy Tịch Tây nói với y tá một tiếng, lưu lại số điện thoại của mình rồi đi ra cửa hàng, lúc cầm theo túi đồ về đến ký túc xá thì Lăng Mộc Phong không ở đó, nhìn căn phòng trống rỗng Tịch Tây nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, sau đó lấy ra điện thoại di động trong túi gọi Lăng Mộc Phong.
Điện thoại rất nhanh được tiếp, Tịch Tây tâm căng thẳng nới lỏng một chút, nhanh chóng nói: “Lăng Mộc Phong, là tôi. Tôi mua đồ trở lại ký túc xá rồi, anh đang ở đâu?”
Lăng Mộc Phong nhìn Nhâm Khanh Khanh đối diện sắc mặt tái nhợt, đứng lên, “Tôi đang ở chỗ Khanh Khanh, bây giờ tôi về đây.” Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
“Như thế nào nhanh như vậy đã về rồi?” Chưa đến mười giây đồng hồ sau, vào cửa, Lăng Mộc Phong xoay người lấy ra dép lê trong tủ giày hỏi Tịch Tây đang ngồi uống nước.
Bởi vì huấn luyện quân sự đã sắp kết thúc rồi, tại ngày cuối cùng sẽ tổ chức một cuộc hội diễn toàn trường, mỗi lớp đều đang luyện tập, hai ngày này mỗi sáng sớm cũng sẽ tiến hành một lần diễn tập, những buổi diễn tập này Lăng Mộc Phong nhất định phải tự mình tham dự chỉ đạo, cho nên thời gian của hắn cũng bắt đầu kín.
Lúc nhận được điện thoại của Tịch Tây hắn vừa vặn xong việc, nghe cậu nói nghĩ là buổi trưa hôm nay có thể là cậu sẽ không về, chính mình đi ra tiệm cơm ăn một bữa, nhưng không ngờ đụng phải Nhâm Khanh Khanh đang trở lại ký túc xá, sau đó đến phòng nàng ngồi một chút.
“Ân.” Tịch Tây động tác uống nước dừng lại, miệng nhẹ nhàng thở dài, không có ý định trả lời, bởi vì chính cậu cũng không biết làm sao lại trở về rồi.
“Người kia tỉnh chưa? Gọi thân nhân của hắn đến chưa?” Đổi xong dép lê, Lăng Mộc Phong vào phòng tắm rửa tay rồi lại đi ra hỏi.
“Còn chưa có tỉnh.” Tịch Tây nói xong thả ra cốc nước trong tay, sau đó đi về hướng phòng bếp xử lý nguyên liệu nấu ăn, “Hơn nữa trong túi hắn cái gì cũng không có, không biết phải thông báo tới ai.”
Lăng Mộc Phong lông mày hơi nhíu, “Nói cách khác cậu chút nữa còn phải quay lại?” Lăng Mộc Phong dùng chính là câu khẳng định.
“Đứa bé kia thoạt nhìn rất gầy, tôi lo cho nó.” Nhớ tới gương mặt tái nhợt kia Tịch Tây cảm thấy không đành lòng, mặc dù không thân chẳng quen, nhưng là đã đem người đưa đến bệnh viện, đã làm thì làm cho trót.
Lăng Mộc Phong nghe vậy quay đầu nhìn cậu một cái, không lên tiếng.
Nhưng sau đó Tịch Tây vẫn không thể nào cùng Lăng Mộc Phong ăn cơm trưa, bởi vì thức ăn còn không có nấu xong Tịch Tây đã bị một cuộc điện thoại đến từ bệnh viện gọi đi.
Vừa mới vào phòng bệnh, y tá trẻ tuổi tới nói cho Tịch Tây biết em trai cậu đã tỉnh lại, bởi vì Tịch Tây một mực đều biểu hiện được rất quan tâm đứa bé kia cho nên y tá liền cho rằng bọn họ là quan hệ anh em. Tịch Tây lúc ấy 囧 nhưng cũng không có phản bác lời của y tá, trực tiếp đi tới giường bệnh.
Từ lúc Tịch Tây vào cửa bắt đầu bị đứa bé kia nhìn chăm chăm, thấy Tịch Tây khuôn mặt tươi cười chất phác cũng kéo ra khoé miệng, lộ ra hai khỏa răng nanh đáng yêu, “Anh trai anh là người cứu tôi sao? Cám ơn anh!”
Nam hài lớn lên cũng không tệ lắm, chỉ là ánh mắt tràn đầy bàng hoàng cùng bất an, thanh âm của nó cũng rất dễ nghe, bất quá âm điệu có chút kỳ lạ, tiếng phổ thông cũng rất khó nghe làm cho Tịch Tây không quen, nó nói một câu cậu phải mất chút thời gian mới có thể kịp phản ứng.
Bất quá, Tịch Tây thoáng cái không có lưu ý đến những chuyện này, cậu không sợ người khác mắng chỉ sợ người khác nói cảm ơn, nghe xong tay chân sẽ không biết để như thế nào, chỉ có thể cười khoát tay nói: “Tiện tay mà thôi, đừng khách khí đừng khách khí.”
Nam hài tử đôi mắt rất lớn, lông mi rất dài, lúc chớp chớp rất đáng yêu rất hồn nhiên, lời nói hơi nhút nhát nhưng rất nghiêm trang, “Ông nội nói được giúp đỡ phải nói cám ơn.”
Tịch Tây 囧, lớn như vậy còn nhớ lời của ông nội nữa?
Nhưng là Tịch Tây phát hiện cái này cũng chưa tính, nam hài hạ một câu càng làm cho cậu nước miếng đều bị sặc.
“Anh trai, tôi đây làm thế nào báo đáp anh?” Nam hài tử lúc nói con mắt chăm chú nhìn Tịch Tây, đương nhiên mà nói.
Tịch Tây khóe môi kéo ra, nửa ngày mới nhu hòa hỏi: “Cậu tên là gì?” Mặc dù đứa bé này nói chuyện là lạ, nhưng là ánh mắt của nó rất linh động, nói một câu đều là phát ra từ đáy lòng, Tịch Tây nhìn xem liền không nhịn được đối với nó có chút yêu thích.
“Cố Tiểu Bắc!” Nam hài tử tại thời điểm Tịch Tây hỏi tên hai mắt sáng rực lên, giống như được người khác hỏi tên là một chuyện cỡ nào tốt đẹp, cao hứng đến đuôi mắt đều cong cong.
Tịch Tây bị loại này vui sướng lây, không khỏi tươi cười ở một bên ngồi xuống, “Tiểu Bắc, nhà em ở nơi nào, có người thân không? Có muốn anh gọi bọn họ tới đón em không?”
Tịch Tây không biết một câu kia đâm vào lòng Cố Tiểu Bắc, nó ỉu xìu cúi đầu, không nói một lời.
Một người mới vừa rồi còn rất sung sướng phút chốc như đóa hoa héo rũ, Tịch Tây cho rằng cậu đã chạm vào chuyện thương tâm của người ta rồi, có chút không đành lòng, nói: “Không có cũng không sao, anh chỉ là tuỳ tiện hỏi thôi…”
“Nhà tôi ở rất xa, tôi có một ông nội, ông cũng đang ở rất xa.” Cố Tiểu Bắc lúc nói mắt hiện lên vệt nước.
Tịch Tây trong lúc nhất thời cho là mình đang nói chuyện cùng tiểu hài tử mấy tuổi, nghe vậy có chút không đành lòng, nguyên lai là cô nhi ngay cả ông nội duy nhất cũng không còn ah…
“Anh trai, tôi nhớ ông nội, tôi không muốn kiếm tiền nữa, tôi phải về nhà tìm ông nội…” Cố Tiểu Bắc nói xong nước mắt liền chảy xuống, dọa Tịch Tây nhảy dựng, thầm nghĩ oa nhi này ông nội không phải đang ở rất xa sao? (Tại trong mắt người lớn tiểu hài tử nói chỗ rất xa bình thường có nghĩa là Thiên Đường)
Tịch Tây không biết an ủi nó như thế nào, ngây ngốc vươn tay vỗ phía sau lưng của nó, “Ông nội em ở một mình sao?” Thật là hài tử đáng thương, trước đó cậu còn tưởng rằng nó là thiếu gia được ăn ngon mặc đẹp ở nhà cao cửa rộng, không thể tưởng được nó nhỏ như vậy còn phải đi làm công nữa ah.
“Ân, tôi kiếm được tiền rồi, ông nội tôi đã từng nói sang năm tôi trở về có thể xây nhà mới rồi.” Cố Tiểu Bắc nháy đôi mắt to nhuận nước lẩm bẩm nói.
“Vậy… Nhà em ở nơi nào?” Nghĩ nghĩ, Tịch Tây quyết định vẫn là hỏi lại một lần.
“Ở chỗ rất xa ah.” Cố Tiểu Bắc là lạ nhìn cậu, giống như đang nói tui không phải đã nói qua sao!
Tịch Tây đỡ trán, chỉ là có chút đau lòng, hiện tại cậu xác định, đứa bé này đầu óc còn có chút… trì độn.”Vậy tiểu Bắc hiện tại đang ở nơi nào ah?”
Cố Tiểu Bắc chép miệng, như là nghĩ tới điều gì mất hứng, có chút không tình nguyện nói: “Trong nhà lão bản…”
Ồ?! Tịch Tây mở to hai mắt nhìn, nhìn nhìn quần áo giá trị trên người nó. Sau đó dứt khoát không hỏi nữa, nghĩ đến chính mình hình như nhặt phải một cái đại phiền toái rồi, nhưng lại là cái đại phiền toái cậu không nỡ bỏ lại, nghĩ nghĩ, trong đầu cậu liền có một cái quyết định.
Vì vậy, lấy ra điện thoại trong túi, gọi cho Lăng Mộc Phong.
—
Editor: Mọi người cùng đoán thân phận của Cố Tiểu Bắc nào:3