Chương 33: Công tử dẫn dắt các ngươi khởi tử hồi sinh
Người dịch PrimeK Tohabong
Doanh Vô Kỵ lửa giận nổi lên, liền không khách khí, nói thẳng: "Ta là con tin, nhưng thân kiêm chức sứ thần, luận chức là cấp trên của ngươi, đem thương ấn cho ta, ta không muốn nói lần thứ hai!"
Nếu làm như vậy, thương hộ khởi tử hồi sinh chính là công lao của ông ta, không liên quan đến mình.
Hơn nữa... nếu dùng thương ấn, còn phải để ông ta thấy có hợp hay không, ông ta cảm thấy hợp lý mới phúc đáp.
Con chó này, là coi mình là hạ cấp sao?
Không có thương ấn, sẽ không có tư cách nắm tài chính, tất cả mọi chuyện đều là làm không công.
Tuân Chí Doãn cũng không mặn không nhạt nói: "Công tử! Xin thứ cho ta không thể tuân mệnh, về cấp bậc công tử mặc dù cao hơn ta, nhưng phân công giữa ta và công tử cho đến bây giờ Lê quốc đã định xong, chuyện thương vụ không nên do một quốc công lo liệu. Thương ấn này là bệ hạ ban cho thần hạ, không có mệnh lệnh của bệ hạ, ta cũng không dám giao cho công tử. Công tử nếu thật sự muốn thương ấn này, không bằng viết thư tấu thỉnh bệ hạ, nếu bệ hạ cho phép, ta tự nhiên tuân mệnh.
Hiện tại sóng gió trong nội bộ Càn quốc kịch biến, trước kia những người an tâm chờ Doanh Vô Kỵ trở về làm Thái tử, nhìn thấy Doanh Vô Khuyết thức tỉnh huyết mạch viễn cổ trở về, đều mơ hồ thấy được con đường phía trước của Càn quốc, không ít người cũng đã bắt đầu vì Thái tử tương lai mà an tiền mã hậu (đi theo làm tùy tùng, đi theo thị hầu)
Nhà họ Tuân chính là một trong số đó.
Mẹ con Doanh Vô Khuyết tuy rằng xuất thân bình dân, nhưng tâm kế của bà mẹ cực sâu, thông qua Tuân gia truyền tới một tin tức: Không nên cho Doanh Vô Kỵ bất kỳ cơ hội xoay chuyển nào, cho dù năng lực của hắn cùng Doanh Vô Khuyết chênh lệch như trên trời dưới đất.
Chỉ cần làm tốt, về sau trở về Càn quốc chính là vinh hoa phú quý, cho nên ông ta mới dám bật lại Doanh Vô Kỵ.
Trên thực tế.
Doanh Vô Kỵ quả thật tức giận, hắn lúc trước liền đoán ra Tuân Chí Doãn tìm được người mới để ôm chân, lại không nghĩ tới hắn lại dám kiêu căng như thế.
Hắn giơ tay: "Giao truyền tấn phù ra đây, ta tự mình nói với phụ vương!"
Truyền tấn phù là phù lục cực kỳ cao cấp, có tác dụng truyền tin cực nhanh chóng, chỉ có cường giả Thần Thông Cảnh tinh thông phù lục mới có thể làm ra, là tài nguyên cực kỳ quý giá, do Tuân Chí Doãn bảo quản.
Tuân Chí Doãn thở dài một hơi: "Bẩm công tử! Bệ hạ có lệnh, truyền tấn phù cực kỳ trân quý, không phải chuyện nguy hiểm xã tắc thì không được dùng, xin thứ cho ta không thể đưa cho công tử! Việc này cũng không vội, nếu công tử viết thư, nói không chừng còn kịp.
A!
Viết thư?
Thư tín gửi đi gửi lại cũng phải hơn hai tháng, chờ thương ấn tới tay, thương hộ đều chết đói.
Ánh mắt Doanh Vô Kỵ có chút âm trầm: "Giỏi! Ngươi giỏi lắm!
Tuân Chí Doãn rõ ràng nhận thấy được sát ý trong ánh mắt hắn, kiên trì nói: "Công tử chớ trách, ta chỉ làm việc theo vương lệnh!"
Một lúc sau.
Các thương hộ ai nấy đều như cha mẹ chết, đều có chút không biết làm sao.
Nhìn vẻ mặt này của bọn họ, Tuân Chí Doãn rốt cục lộ ra vẻ hài lòng.
Không có thương ấn, cho dù ngươi có cách thì sao chứ?
Nhưng mà ngoài dự đoán của hắn.
Doanh Vô Kỵ lạnh lùng nhìn Tuân Chí Doãn một cái, tên chó má này vì làm chó cho chủ mới, hẳn là chuẩn bị trở mặt triệt để với mình.
Hắn xoay người an ủi các thương hộ: "Không cần quá lo lắng, các ngươi chờ vài ngày, ta còn có cách khác giúp các ngươi.
Nghe được Doanh Vô Kỵ cam đoan, các vị thương hộ phảng phất có được được một tia an ủi, nhao nhao tỏ vẻ cảm tạ: "Đa tạ công tử!"
Tuy nói như vậy, nhưng trên mặt vẫn không xua đi được vẻ u sầu.
Dù sao Doanh Vô Kỵ trước kia quả thật không có kinh nghiệm xử lý loại chuyện này, Tuân Chí Doãn giải quyết còn có chút khả năng, nhưng xem tình huống vừa rồi, rất rõ ràng Tuân Chí Doãn không có ý định ra tay, không gây khó dễ đã là không tệ rồi.
Bọn họ cảm động là thật, nhưng lại không cho rằng Doanh Vô Kỵ thật sự có thể làm được.
Doanh Vô Kỵ khẽ gật đầu: "Không cần cám ơn! Ta đưa các ngươi ra ngoài!”
Nói xong liền đưa thương hộ ra cửa.
Bạch Chỉ căm giận trừng mắt nhìn Tuân Chí Doãn một cái, cũng đi theo, vừa rồi nàng cũng sắp tức nổ tung, nếu không phải Doanh Vô Kỵ dùng ánh mắt ngăn cản nàng, chỉ sợ nàng đã xắn tay áo lên động thủ.
Nàng cũng không biết vì cái gì, trước kia bị công tử ngăn cản nàng sẽ rất khó chịu, hiện tại chính là nguyện ý nghe lời công tử.
Tuân Chí Doãn đưa mắt tiễn bọn họ đi xa, không khỏi khinh miệt cười một tiếng, hắn cho tới bây giờ không cho rằng Doanh Vô Kỵ có thể giải quyết được chuyện này, dù sao hắn đối với Doanh Vô Khuyết quá hiểu rõ, xã giao một chút còn được chứ kinh doanh ... Chưa từng làm thì sao có thể thành công?
Hắn sở dĩ ngăn cản, bất quá là biểu lộ lòng trung thành với mẹ con Doanh Vô Khuyết, không nghĩ tới con tin này còn tự cho mình là thần tiên.
Tùy hắn thôi, làm không được là hắn mất mặt, làm được thì sứ quán xoay lỗ thành lãi cũng là công lao của mình.
……