Chương 34: cải tử hồi sinh cho các người
Người dịch PrimeK Tohabong
Ngoài sứ quán.
Doanh Vô Kỵ tiễn mọi người đi rất xa.
Người dẫn đầu thương hộ có chút băn khoăn, thở dài nói: "Đa tạ công tử đưa tiễn, xin công tử dừng chân"
Doanh Vô Kỵ cười cười: "Cũng không vội, người chướng mắt không ở đây, chi bằng chúng ta thảo luận chút về tình huống hiện tại.
Cái này......
Thương hộ quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện đã đi đến góc đường, nơi này ít người qua lại, là nơi yên tĩnh để nghị sự.
Ông ta không khỏi liếc Doanh Vô Kỵ một cái, chẳng lẽ hắn thật sự có biện pháp giải quyết?
Chi bằng thử xem!
Ông ta lấy lại bình tĩnh, mở miệng nói: "Thật không dám giấu diếm, ngành giấy của chúng tôi cũng sắp sập rồi, công tử cũng biết chính sách Càn quốc chúng ta. Hiện tại bên phía mẫu quốc, hàng không ngừng vận chuyển đến, mà đều là hàng phải trả tiền trước rồi hàng mới đi, hiện tại hàng hóa chất đống, không bán được, trong khi chúng tôi không thể không thanh toán tiền hàng cho mẫu quốc, nếu tình hình thế này kéo dài thêm nửa tháng thì chúng tôi chỉ còn cách dọn dẹp đồ đạc quay về nhà.
Như vậy......
Doanh Vô Kỵ nhíu mày trầm tư.
Thương hộ nhịn không được hỏi: "Công tử thật sự có cách?
Doanh Vô Kỵ gật đầu: "Có cách, nhưng bất quá đối với các ngươi mà nói, cái giá có thể hơi lớn".
Thương hộ vội vàng nói: "Cái giá như thế nào?"
Doanh Vô Kỵ hỏi: "Các ngươi có nguyện ý đem cửa hàng bán cho ta không? Tất cả đều theo giá thị trường”.
Cái này......
Các thương hộ nhìn nhau, không nghĩ đến cách của Doanh Vô Kỵ là dùng tiền của mình để mua lại.
Dù sao việc làm ăn của bọn họ đã làm không nổi nữa, chỉ có một con đường bán hàng đi, bán cho người Lê quốc, Viêm Quốc nhất định sẽ bị ép giá, có thể bán theo giá thị trường, cũng là một cách tốt để giảm tổn thất.
Chỉ là mọi người còn có chút do dự, dù sao đều là tâm huyết của mình, hơn nữa còn chưa tới mức hoàn toàn phá sản.
Hơn nữa mất đi sự nghiệp, bọn họ nhất định phải trở về Càn quốc, nếu không sẽ bị xử tội phản quốc.
Càn quốc rất coi trọng nông nghiệp, sau khi trở về phần lớn chỉ có thể làm ruộng, muốn xoay chuyển tình thế chỉ có thể tòng quân ra chiến trường chém giết, ngẫm lại khiến người ta hít thở không thông.
Doanh Vô Kỵ bổ sung: "Sau khi bán cho ta, các ngươi cũng có thể lưu lại làm công, trước kia làm gì bây giờ còn làm cái đó, trước kia làm ông chủ thì sau làm chưởng quỹ, ta có thể bảo đảm tiền công của các ngươi so với trước kia chỉ nhiều hơn không ít, vừa vặn các ngươi cũng có thể ở lại Càn quốc."
Nghe nói như thế, mắt mọi người đều đỏ lên, ai mà không muốn ở lại Lê quốc chứ?
Lúc này có người gật đầu đồng ý: "Được! Chúng ta nghe theo công tử!
Dù sao cũng có người mua lại, còn có thể ở lại Lê quốc làm công, tính thế nào cũng sẽ không thua thiệt.
Về phần sản nghiệp của mình biến thành của Doanh Vô Kỵ... Mặc dù trong lòng có chút mất mát, nhưng hoàn toàn không thành vấn đề, dù sao trước kia làm ông chủ cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.
Dưới sự dẫn dắt của Doanh Vô Kỵ, tất cả mọi người đánh giá giá trị ngành giấy của mình, báo cho Doanh Vô Kỵ biết.
Doanh Vô Kỵ cười cười: "Các ngươi về trước chờ ta một ngày, một ngày sau ta đưa các ngươi cải tử hồi sinh!"
Nói xong, liền đưa Bạch Chỉ rời đi.
Mọi người nhìn bóng lưng Doanh Vô Kỵ, đều cảm giác trong lòng đã nắm chắc.
Xem công tử tự tin như thế, hẳn là thật có biện pháp.
Ta nghe nói công tử gần đây rất gian nan, khó trách vừa rồi ở trước mặt Tuân lão cẩu không chịu nói, nếu quả thật hỗ trợ, chỗ tốt Tuân lão cẩu đều giành ăn hết. Hiện tại cửa hàng đều thuộc về công tử, còn có thể kiếm một ít tiền tài".
"Ta thấy hắn chính là muốn cửa hàng của chúng ta......"
“Ngươi bớt nói nhảm đi, cửa tiệm vào tay ngươi còn duy trì được không, đến lúc đó bán rẻ mạt, giờ công tử đảm bảo mua với giá thị trường, còn cho ngươi cơ hội ở lại Lê Quốc, ngươi còn không thỏa mãn?"
“Đúng! Nếu ngươi cảm thấy tiếc rẻ, ngươi có thể không bán, đến lúc đó chính ngươi trở về Càn quốc”.
Vừa nói đến trở về Càn quốc, tất cả đều run lẩy bảy
Xưng danh Hổ Lang chi quốc này, Càn quốc danh xứng với thực, không chỉ là đối với các nước chư hầu khác mà nói, đối với bổn quốc bách tính cũng là như thế.
Từ khi “Thương Quân Thư” (Thương Quân Thư : chủ trương thi hành chế độ quân chủ độc tài, thi hành pháp trị, chú trọng nông chiến, chủ trương cực hình hậu thưởng, lấy cường binh phú quốc, chính sách ngu dân làm trọng) trở thành kế sách trị quốc, số người chết đói trong dân chúng đích xác ít đi, nhưng mỗi người đều bị đè nén đến không thở nổi, so với việc buôn bán ở Lê quốc, ai cũng biết cái nào thoải mái hơn.
……
Trên đường trở về sứ quán.
Bạch Chỉ buồn đến nhăn mặt: "Công tử! Chúng ta lấy đâu ra bảy ngàn lượng? Sứ quán mấy tháng tiêu xài, cũng không nhất định đủ số này”.
Nàng rất là khó hiểu, làm sao cũng không nghĩ tới, Doanh Vô Kỵ lại nguyện ý chấp nhận khoản tiền nhiều như vậy.
Hơn nữa còn hứa hẹn ngày mai sẽ dùng tiền mặt mua hết cửa hàng của bọn họ.
Trong vòng một ngày, đi đâu kiếm được nhiều tiền như vậy?
Doanh Vô Kỵ cười cười, trực tiếp từ trên cổ lấy xuống một khối ngọc bội: "Cái này có đủ hay không!"
Tân Càn Ngọc?
Bạch Chỉ tái mặt: “Công tử không được. Đây chính là quốc bảo Đại Càn mà vương hậu thay công tử xin từ chỗ bệ hạ, cả Đại Càn cũng không có mấy khối, không chỉ có công tử tu luyện cần nó, nó còn đại biểu uy nghiêm của Đại Càn, nếu rơi vào trong tay người khác bị bệ hạ phát hiện, vậy..."
Uy nghiêm của Đại Càn?
……
Doanh Vô Kỵ cười nhạo một tiếng: "Từ lúc bọn họ quyết định đem chuyện ta bị ám sát đè xuống, Đại Càn ở trong lòng ta cũng đã không có uy nghiêm. Về phần tu luyện, ta không thiếu một tân Càn Ngọc. Em không cần lo lắng, cho dù bọn họ muốn phạt ta, ta cũng không tin bọn họ sẽ áp giải ta từ Lê quốc trở về.