Missisippi, địa lao trong toà ốc gia tộc Barlow.
Dường như có âm thanh, vọng lại trong đại não.
Có thể ngài vẫn chưa biết, thân thể mê người trước mắt ta đang phải hưởng thụ cái gì….Chờ ta xác định tin tộc trưởng gia tộc Barlow chết, ta sẽ đưa em ấy xuống khỏi món đồ chơi thú vị này…..Em ấy lúc nào cũng rất ương bướng….Cổ Sách, đừng!Đừng nghe lời hắn!Anh đã nói, có tôi ở đây, anh sẽ sống lâu hơn một chút!Tiếng thét thảm thương của Đỗ Vân Hiên khi bị kẻ thù thương tổn, đâm thủng màng nhĩ, xé nát trái tim Cổ Sách.
Gấu Nhỏ!
Đừng đụng vào Gấu Nhỏ của ta!
Đau nhức thấu xương, truyền tới mỗi một góc trên thân thể Cổ Sách.
Rào! Một thùng nước muối không chút nương nhẹ tạt thẳng lên người, kích thích lên miệng vết thương chảy máu đầm đìa trên thân thể, Cổ Sách dưới tra tấn liên tục hôn mê ho lên hai tiếng, chậm rãi mở mắt ra.
“Man di Đông phương, mày vẫn chưa chết sao?”
Một sợi roi da hung hăng quật lên người Cổ Sách bị trói cao hai tay, máu tươi bắn ra trong nhà tù âm ám. Sàn nhà bẩn thỉu dưới chân Cổ Sách đọng lại một vũng máu tươi ghê người.
“Đừng đánh hắn chết quá nhanh, cấp trên nói phải chậm rãi giết chết hắn. Ở hậu hoa viên của chúng ta giết chết tộc trưởng, đúng là chó điên!”
“Yên tâm, sắt nóng sẽ không lấy mạng hắn đâu. Hắn sẽ từ từ thối rữa.”
Thanh sắt nung đỏ ấn lên lưng, xì một tiếng, trong không khí lập tức tràn ngập mùi anbumin bị đốt cháy. Cổ Sách kêu lên một tiếng đau đớn, bỏng rát thiêu đốt đầu mút thần kinh, hắn đời này số lần đánh người rất nhiều, bị đánh cũng không ít, kinh nghiệm ứng phó với đau nhức phong phú cực kỳ, vào thời điểm thế này thay vì chuyên chú nghĩ đến thân thể, chẳng bằng tìm cách dời đi sự chú ý.
Lạnh lùng nghĩ, việc chết tiệt này xảy ra ở Missisippi, thực ra cũng có thể coi như mình may mắn.
Xã hội đen ở Missisippi rất hung bạo, nhưng lại thiếu hụt sáng ý, trên phương diện tra tấn người này, quay qua quay lại cũng chỉ dùng đến nắm tay, gậy gộc, roi da, sắt nung, dùng điện, cũng không có gì mới mẻ độc đáo. Nếu chỉ là mức độ này, Cổ Sách cảm thấy chính mình vẫn có thể chịu được một hồi.
“Tên này không có cảm giác đau sao? Tốn nhiều sức như vậy cũng chưa nghe thấy hắn xin tha.” Gã dụng hình cả người đỏ lên, lau mồ hôi một cái.
“Hắn ta chính là đế vương đêm tối của châu Á, chắc là thấy xin tha sẽ mất đi tôn nghiêm? Lấy dây điện đến đây, chúng ta cho hắn hiểu biết một chút về tôn nghiêm của gia tộc Barlow.”
Sau khi hôn mê vì bị tra tấn bằng điện, lúc Cổ Sách tỉnh lại, những gã tra tấn hắn đã rời đi, đem hắn giống như một bức màn lỏng lẻo treo lên xà ngang của địa lao. Lồng ngực rất đau, khi ở trong hậu hoa viên của toà tốc Barlow đại khai sát giới, xương sườn của hắn cũng bị gãy hai cái.
Gia tộc Barlow tất nhiên không có khả năng băng bó cho hắn, từ khi bị lôi vào địa lao, thương tích trên người chỉ có tăng không có giảm, Cổ Sách vì mất máu quá nhiều đã bắt đầu cảm thấy choáng váng vô lực.
Không khí trong đại lao tràn ngập mùi vị thối rữa, ánh sáng yếu ớt, nhưng Cổ Sách vẫn cảm thấy có một chút khác thường, ở ngoài nhà giam, có một đôi mắt tàn nhẫn lạnh lùng, đang xuyên qua khe hở nhỏ trên cửa đánh giá hắn.
“Ngài không phải tới quá muộn rồi chứ?” Cổ Sách mở miệng.
Mất máu cùng với không có cơ hội bổ sung nước đã khiến cổ họng hắn trở nên khô khốc, giọng nói trầm thấp, thế nhưng vẫn có một loại bình tĩnh lẫn quyết đoán mạnh mẽ.
“Tao có hứa hẹn mày sẽ đến sao?” Nam nhân ngoài cửa không mang theo chút cảm xúc hỏi lại.
“Ian Barlow, cho dù là hắc bang, cũng phải nói đạo nghĩa. Linyard Barlow đã chết, ngài rốt cuộc có cơ hội trở thành người nắm giữ toàn bộ gia tộc Barlow, tôi tốt xấu gì cũng tặng ngài một phần đại lễ, chẳng lẽ trong lòng ngài không có chút cảm kích sao?”
“Hoá ra Cổ Sách tiếng tăm lẫy lừng, lại là một thằng ngu nghĩ chỉ cần tán phét là có thể cứu mạng mình. Mày giết tộc trưởng, bất kể kẻ nào trở thành tân nhiệm tộc trưởng, cũng sẽ dùng phương thức tàn nhẫn nhất giết mày để giữ gìn tôn nghiêm gia tộc. Mà nói, mày đúng là một kẻ đáng thương muốn chết sớm, muốn giở trò cũng lầm đối tượng rồi. Người trở thành tộc trưởng tiếp theo không phải là tao, Yuri Barlow mới chính là kẻ có khả năng ngồi lên bảo toạ nhất.”
“Vậy ngài lén chạy đến ngoài phòng giam của tôi làm gì?” Cổ Sách buồn cười hỏi, “Muốn tỏ vẻ an ủi tôi sao? Hay là nói lời từ biệt?”
“Muốn nhìn xem xem tên chó điên giết người trên địa bàn gia tộc Barlow, hiện tại bộ dạng thế nào.”
“Tên chó điên đã giết Linyard Barlow này, còn nhân tiện giúp ngài trừ thêm mười chín chướng ngại vật ngáng trở con đường ngồi lên bảo toạ của ngài, Carline Barlow, Felicis Barlow,Wright Kling Barlow….” Cổ Sách khàn khàn mà bình thản đọc ra mười chín cái tên, “Những kẻ này đều thuộc nhánh chính của Barlow, Linyard Barlow chết, bọn họ nhất định sẽ nâng đỡ Yuri Barlow. Nhưng mà hiện tại, bọn họ đã chết hết rồi.”
“Vậy thì sao?” Ian Barlow mặt ngoài không có cảm xúc, nội tâm lại dậy sóng ngầm.
Sau khi phát sinh thảm kịch ở hoa viên, y cùng với tất cả tộc nhân của gia tộc Barlow đều phẫn nộ, Cổ Sách nhất định là điên rồi mới có thể làm ra loại chuyện điên rồ chán sống thế này. Thế nhưng rất nhanh, người nắm giữ quyền lực thứ ba của gia tộc Barlow này lại phát hiện, đối tượng mà Cổ Sách xuống tay, lại có điểm tương đồng khiến người ta kinh ngạc — bọn họ đều thề trung thành với Linyard Barlow, hơn nữa cùng với Yuri Barlow có giao tình rất sâu.
Những kẻ chứng kiến một màn kia, đều biết sự khủng bố của Cổ Sách khi giết chóc, giống như một hoả long từ trên trời giáng xuống, khung cảnh huyết tinh hỗn loạn, tựa như tận thế.
Nhưng mà gã đàn ông này, lại trong cơn điên cuồng cực đại, bình tĩnh vô cùng, máu lạnh vô cùng lựa chọn những kẻ mình muốn giết, chuẩn xác đến nỗi khiến lòng người kinh sợ.
Cho nên Ian Barlow sau khi suy xét nhiều lần, vẫn là cảm thấy, chính mình phải đến địa lao một chuyến.
Để cùng với gã đàn ông bị đánh đến hấp hối, chật vật không chịu nổi này nói chuyện.
“Mà những kẻ ủng hộ ngài, ở hậu hoa viên, tôi gìn giữ bọn họ tựa như gìn giữ chim sơn ca mà mình nuôi dưỡng, ngay cả một cọng lông cũng chưa động vào.” Cổ lão đại mình đầy thương tích, chẳng những trấn định, còn giữ nguyên sự hài hước.
“Vậy thì sao?”
“Tôi tạo nhiều điều kiện thuận lợi cho ngài như vậy, nếu ngài còn không nắm chặt, trong cuộc đấu giành vị trí tộc trưởng một đạp giẫm chết Yuri Barlow, chính mình ngồi lên vị trí của Linyard Barlow thì…..” Cổ Sách chậc lưỡi lắc đầu, trong bóng đêm khẽ nhíu mày. Miệng vết thương dày đặc, ngay cả lắc đầu một cái cũng khiến cả người đau đớn. Hắn chậm rãi nói, “Thì, chẳng bằng chết quách đi.”
Người ngoài cửa trầm mặc một lúc.
“Bản lĩnh mày không tồi, Cổ Sách.” Ian Barlow nuối tiếc nói, “Nhưng thực đáng tiếc, mày vẫn không lợi hại như mày tưởng tượng đâu.”
“Ý ngài là tôi đã sai?”
“Sai cực kì.”
“Ở chỗ nào ?”
“Mày nhìn sai lòng người, nhìn lầm tao.” Ian Barlow nói, “Không phải ai đối với quyền lực cũng có lòng tham không đáy. Tao thoả mãn với địa vị của mình trong gia tộc, cho dù Yuri làm tộc trưởng, hắn rốt cuộc cũng sẽ dùng tao, tao sẽ từ nhân vật đứng thứ ba trở thành thứ hai, với tao mà nói, như vậy đủ rồi. Cho nên mày an tâm chờ chết đi.”
Y lạnh lùng nói xong, xoạch một cái đóng lại khe hở nhìn vào.
“Người đứng thứ hai vĩnh viễn không có được tự do tự tại của kẻ đứng đầu, ngài tội gì phải cúi đầu, làm lão đại, mới có thể làm được chuyện mà mình muốn, nghĩ xem sảng khoái bao nhiêu. Đến khi ngài trở thành người đứng đầu gia tộc Barlow, ngài sẽ cần một đồng minh như tôi, bởi vì khi đó ngài cần người để xử lý Yuri Barlow đã bị ngài đá xuống, kẻ khác có thể là cỏ đầu tường*, nhưng tôi giết nhiều người của Yuri như vậy, đã định là kết oán với Yuri, điều đó ít ra đảm bảo tôi sẽ không ở sau lưng bắt tay với Yuri đâm ngài một dao. Tôi có bản lĩnh, có địa bàn, có thủ hạ, có quan hệ, ngài có thể mở rộng làm ăn ở Đông Nam Á.”
*chắc là ý nói gió thổi cái là lung lay / gió chiều nào theo chiều ấy ?! @@
Cổ Sách rành mạch phân tích xong, tựa như căn bản không biết rằng đối tượng mà hắn đang phân tích đã không còn hứng thú với hắn.
“Trên thế giới này, mỗi một ngóc ngách tôi đều có những người bạn thân thế kinh người, tỷ như có một vị, lực ảnh hưởng của hắn có thể chạm đến ngục giam quân sự Tháp Đắc Mạc, nơi đó chính là Địa Ngục, những thứ phát sinh bên trong tàn nhẫn đến độ khiến người ta phải căm phẫn. Thế nhưng chỉ cần một câu nói của hắn, Địa Ngục cũng có thể trở thành Thiên Đường nhân gian, hắn có thể làm cho bất cứ phạm nhân nào có được đãi ngộ tốt nhất, cà phê xay tại chỗ, beefsteak tươi ngon mỗi sáng, nước nóng tắm mỗi ngày, thời gian hóng gió nhiều gấp hai lần kẻ khác, thậm chí là quyền thăm thân.”
Chỉ có mùi máu tươi, cùng với đau nhức trên thân thể đáp lại hắn.
Cổ Sách ở trong bóng tối âm trầm của địa lao, im lặng chờ đợi, tính nhẫn nại của hắn luôn luôn rất tốt, rơi vào tuyệt cảnh thế này cũng không phải lần đầu tiên, có chút giống việc câu cá mập, đủ bình ổn, đủ ngoan độc, đủ bình tĩnh, nếu có thêm một chút may mắn, còn có cơ hội tuyệt xử phùng sinh*
*chỉ cảnh khốn cùng tìm được đường sống.
Kể từ thời khắc hắn ngắt điện thoại của Hắc Lang, hắn đã muốn bất cứ giá nào, dùng hết mọi cách, cũng phải làm đến mức tốt nhất mình có thể làm được, còn lại thì, phải tuỳ xem hắn có chọn sai con cá mập Ian Barlow này không.
Chết tiệt, nhanh lên !
Gấu Nhỏ đang bị Hắc Lang hành hạ !
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Cổ Sách nghĩ đến bảo bối đáng thương của mình, dưới tuấn dung tự tin bình tĩnh, ẩn giấu nôn nóng lo lắng không thể nào hình dung.
Xoạch !
Rốt cục, lỗ nhỏ trên cửa lại một lần nữa mở ra, một đôi mắt xuất hiện phía sau khe hở, sắc bén nhìn chằm chằm vào Cổ Sách bị treo hai chân nâng khỏi mặt đất, một lúc lâu sau, trầm giọng hỏi, “Ngục giam quân sự Tháp Đắc Mạc ?”
“Đúng vậy.”
“Bất cứ phạm nhân nào ? Đãi ngộ tốt nhất ?”
“Đúng vậy.”
“Quyền thăm thân ?”
“Đúng vậy.”
Ian Barlow trầm ngâm, “Vì mạng sống, lời nói dối nào mày cũng có thể phun ra khỏi miệng. Nơi quỷ quái kia, không một ai có thể thò vòi vào được.”
“Cho tôi một chiếc điện thoại kết nối đường dây mật, tôi có thể chứng minh cho ngài xem.”
Ngoài cửa trở nên im lặng.
Một lúc sau, tiếng mở khoá truyền đến, bóng dáng trẻ tuổi mạnh mẽ của Ian Barlow xuất hiện ở trên cầu thang, y đến trước mặt Cổ Sách, cầm trong tay một chiếc di động, lạnh lùng uy hiếp, “ Nếu dám giở trò, tao sẽ đập nát cái di động này, từng chút từng chút tọng vào họng mày.”
Cổ Sách không để ý đến lời uy hiếp tầm thường này, đọc ra một số điện thoại, nói với đối phương, “Sau khi kết nối, để tôi nói chuyện với hắn ta.”
Ian Barlow bấm điện thoại, phát loa ngoài, đưa điện thoại tới trước mặt Cổ Sách.
Nghe thấy giọng nói nam tính bên trong điện thoại, Cổ Sách mở miệng, “Thời gian không nhiều lắm, tôi nói ngắn gọn. Gọi điện thoại cho ông có hai mục đích, thứ nhất, là muốn xin lỗi ông, tôi không nên nói ông dùng đầu bằng nửa người dưới, dù sao dùng nửa người dưới suy nghĩ cũng là quyền lực của đàn ông. Thứ hai, Đỗ Vân Hiên đã gặp chuyện, cần ông giúp đỡ. Ông ăn em trai người ta, cho dù thế nào ăn cơm bá vương cũng phải trả giá. Chỉ cần ông làm tốt chuyện này, về sau ở địa bàn tôi quản được, ông làm gì với Đỗ Minh Lỗi, tôi coi như không phát hiện. Trong ngục giam quân sự Tháp Đắc Mạc có một phạm nhân, cho hắn đãi ngộ tốt nhất cùng với quyền thăm thân, có thể qua đêm các loại. Dãy số phạm nhân là…”
Ian Barlow đang muốn nói ra dãy số, lại kinh ngạc phát hiện, Cổ Sách đã lưu loát đọc ra.
“Hồ sơ trong ba giờ sẽ chuẩn bị xong.” Cổ Sách ngắt điện thoại, cười cười đối mặt với ánh mắt hung ác tràn ngập cảnh giác của Ian Barlow, “Đơn thân độc mã đến địa bàn của gia tộc Barlow bàn chuyện hợp tác, chỉ cần là người có chút đầu óc, đều sẽ tận lực chuẩn bị thật tốt. Người nọ khi trước bị hãm hại vào ngục giam quân sự nghiêm mật nhất thế giới, ngài suýt chút nữa đã trở mặt với gia tộc, đúng không ? Trên đời này không có bức tường nào là không lùa gió đâu, Ian Barlow.”
Ian Barlow nhìn kĩ Cổ Sách một lúc lâu, “Mày quả thực có chút bản lĩnh, đế vương đêm tối.”
“Nhớ kĩ, nếu tôi chết, quyền thăm thân của người kia sẽ lập tức bị huỷ bỏ.” Cổ Sách dừng lại, lắc đầu, chỉnh lại cách nói vừa rồi của mình, “À không, quyền thăm thân vẫn có thể tồn tại, có điều vị nào sẽ cùng với hắn hưởng những ngày tháng tươi đẹp, thì không tiện nói ra.”
◇ ◆ ◇
Đỗ Vân Hiên không biết cái gì là hòm nhiệt Apollo, nếu hành động ám sát của mình đã thất bại, còn ngu ngốc bị bắt được, như vậy bị trừng phạt cũng là chuyện trong dự kiến.
Chỉ cần trừng phạt của Randy Lea, không phải là loại trừng phạt mà Cổ Sách tự thể nghiệm kia là tốt rồi.
Anh không thể chịu đựng được bị Randy đụng vào, gã đàn ông ghê tởm kia tựa như một con rắn dính đầy dịch độc, mỗi lần y vuốt ve Đỗ Vân Hiên, đều làm anh cảm thấy tựa như bị nanh độc của y cắn một cái.
Đến khi bị kéo tới thảm cỏ dưới mặt trời, Đỗ Vân Hiên mới biết được hòm nhiệt mà Randy nói tới, chính là một cái hòm kim loại nhỏ hơn quan tài một chút, kim loại đen kịt không biết là làm từ gì, bên trên loang lổ rỉ sét, không biết có bao nhiêu năm lịch sử.
“Nghe nói từ thời mà chế độ nô lệ chưa bị bãi bỏ, tổ tiên của chúng ta đã dùng vật này để trừng phạt những nô lệ không nghe lời. Tuy rằng vật này đã quá cũ, nhưng hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến hiệu quả sử dụng.” Randy ngồi xổm xuống, dùng bàn tay không bị thương vỗ vỗ lên hòm nhiệt Apollo, rất nhanh liền thu tay trở về, “Đặt dưới mặt trời, nó trở nên hơi nóng.”
Nói xong, y ra lệnh cho thủ hạ của mình, “Mời Alexa Lea thiếu gia vào thôi.”
Đỗ Vân Hiên bị hai gã đàn ông nắm giữ, không chút nương nhẹ cứng rắn nhét vào bên trong.
Sau tiếng kim loại nặng nề vang lên, tầm nhìn bị che khuất, một tia sáng cuối cùng cũng bị lấp đi, thế giới trở nên tối đen, hoàn toàn bị ngăn cách.
Trong này rất hẹp, ngay cả thân thể thon gầy của Đỗ Vân Hiên cũng bị đè ép đến nỗi ngay cả một khe hở để xoay người cũng không có, dưới tình huống bị giam cầm không có một chút ánh sáng nào như vậy, ngay cả hô hấp cũng thực sự khó khăn, tựa như thể tích không khí ít ỏi còn lại trên thân thể đều bị nén thành thể rắn, đè nặng lên lá phổi.
Không đến một phút đồng hồ, áo ngủ tơ lụa trên người Đỗ Vân Hiên đã thấm ướt mồ hôi.
Nóng bức, hơn nữa khó chịu.
Hòm kim loại bị phơi dưới mặt trời ngày hè chói chang, tựa như biến thành một cái lò nướng, cái nóng khủng bố thiêu đốt mỗi tấc làn da của Đỗ Vân Hiên, trên mặt chảy ra mồ hôi, nhưng anh lại không thể vươn tay lau đi, bốn phía đều là những tấm kim loại mang theo vị hoen rỉ, vây anh đến nỗi không thể nhúc nhích, ngay cả nâng tay lau mồ hôi cũng làm không được.
Tựa như, bị chôn sống vào trong Địa Ngục.
“Thả tôi ra !” Đỗ Vân Hiên dùng sức đạp loạn, “Randy Lea anh là đồ cuồng ngược đãi ! Tôi vĩnh viễn sẽ không trở thành thành viên gia tộc Lea !”
Anh kêu đến cổ họng khản đặc, nhưng không có bất cứ kẻ nào để ý đến.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là một lúc, có lẽ là một đời, anh khó chịu ngất đi. Đến lúc tỉnh lại, phát hiện mình vẫn đang ở trong hòm nhiệt Apollo, mà độ nóng trong này tựa hồ càng cao hơn.
Người chưa từng bị giam ở bên trong, sẽ không thể hiểu được uy lực của bóng tối, giam cầm không thể đụng dậy, và cái nóng cực độ mà không thể trốn tránh ba thứ kết hợp lại. Đỗ Vân Hiên thực hi vọng mình có thể tiếp tục ngất đi, thế nhưng loại khổ hình này cũng không quá mức kịch liệt, đau nhức sinh ra không đủ để tra tấn một người đến ngất, cho nên càng giày vò người đó hơn.
Anh ở trong bóng đêm mở to ánh mắt, nhưng không cách nào nhìn thấy dù chỉ một tia sáng nhỏ nhoi, mỗi một giây trôi qua đều là giày vò không cách nào hình dung được, chỉ có thể nghe được hô hấp khó khăn của chính mình, dưới sự im lặng cực điểm, ngay cả hơi thở của mình cũng trở thành một loại tra tấn. Anh nghe hơi thở tuyệt vọng của chính mình, cảm giác hơi nước trong thân thể bị nhiệt độ cao chưng ra, từng giọt bị cuốn mất.
Cổ Sách.
Cổ Sách.
Cổ Sách……
Đáy lòng Đỗ Vân Hiên khe khẽ gọi lên hai chữ kia, hi vọng có thể tìm được từ cái tên này một chút sức mạnh.
Anh có lẽ đã tìm được một chút sức mạnh, thế nhưng lại không thể tìm được một chút mát lạnh, mỗi tế bào đều tựa như bị quay bên trên ngọn lửa, đúng vậy, là như ngọn lửa, vô thanh mà tàn nhẫn nướng sinh mệnh của anh.
Đầu óc Đỗ Vân Hiên dần dần bị hỗn loạn xâm chiếm, trước mắt dường như không phải là bóng đen tuyệt đối, mà là một biển lửa đỏ rực.
Nóng.Nóng quá.Sợ hãi bao phủ cậu, cậu căn bản không biết phải chạy trốn đi đâu.“Ba ơi ? Mẹ ơi ?” Bàn chân nhỏ bé của cậu chạy ra khỏi phòng phủ.Một bên hành lang đang bốc cháy, mở cửa một cái, sóng nhiệt lập tức liếm qua tay cậu, đau đến nỗi cậu phải giật lui.“Mẹ ơi ! Mẹ ơi !” Cậu sợ hãi kêu lên, không có ai trả lời.Âm thanh rừng rực khi đồ dùng bị thiêu đốt làm cậu không biết phải làm sao.“Ba ơi !”Nóng quá….Nóng quá….Nóng quá !Lửa vẫn đuổi theo cậu, cậu liều mạng chạy trốn, cậu không tìm thấy ba mẹ, thế nhưng cậu lại tìm được Gấu Nhỏ của mình, đây là Gấu Nhỏ mà cậu thích nhất, bình thường cậu sẽ ôm Gấu Nhỏ ngủ. Nhưng mà hôm nay mẹ đã nói Gấu Nhỏ cũng thích sạch sẽ, nói phải mang Gấu Nhỏ đi tắm rửa, chờ phơi khô sẽ để cậu tiếp tục ôm Gấu Nhỏ ngủ.Tại sao Gấu Nhỏ lại rơi trên mặt đất ?Mẹ ở đâu ?Cậu ôm Gấu Nhỏ thật chặt, liều mạng chạy trong căn nhà vốn dĩ quen thuộc, nay dưới ngọn lửa trở nên thật đáng sợ.Gấu Nhỏ đừng sợ, ta đưa em đi tìm ba mẹ.Gấu Nhỏ đừng sợ.Nóng quá......Nóng quá......Cổ Sách, anh đang ở đâu ?
Gấu Nhỏ anh cho tôi ở đâu?
Đỗ Vân Hiên không biết rằng mình ở trong hòm nhiệt Apollo ngất đi mấy lần, làn da bị lửa thiêu đau nhức từng cơn, còn có bước chân nhỏ của mình, ôm gấu bông nhỏ cố sức chạy đi, rốt cuộc là một giấc mộng, hay là ảo giác do đầu óc bị nhiệt tàn phá sinh ra?
Anh mơ hồ nhớ trong toàn bộ quá trình, hòm có mở ra một lần, có người cho anh uống một chút nước, sau đó tiếp tục giam anh vào bên trong.
Anh khát đến nỗi cổ họng bốc hơi, thế nhưng đồng thời cũng hận kẻ đã cho anh uống nước, bổ sung nước càng làm anh thanh tỉnh mà thể nghiệm sự khổ sở vì bị giam trong hòm, bị giày vò phải trải qua toàn bộ quá trình từ thanh tỉnh đến vô tri vô giác, thống khổ mà tàn nhẫn.
Người cho anh uống nước, là Randy.
Thấy dáng vẻ đáng thương của Alexa Lea khi bị giáo huấn, y từng có một khắc mềm lòng, lo lắng thả Alexa Lea ra. Thế nhưng Alexa Lea mơ mơ màng màng uống nước xong, miệng vậy mà lại phản phúc gọi tên gã đàn ông kia cùng với cái gì gấu.
Thực sự là đáng giận.
Cho nên sau khi cho anh uống nước xong, Randy lại nhét anh trở vào.
Mãi đến khi mặt trời xuống núi, Randy mới thả Đỗ Vân Hiên ra, y hỏi Đỗ Vân Hiên đã nhận được giáo huấn chưa, Đỗ Vân Hiên đã suy yếu đến không thể trả lời.
Randy ôm lấy thân thể thon gầy vào trong ngực, cúi đầu đánh giá gương mặt tuấn mỹ tiều tuỵ kia.
“Ông cảm thấy dạy dỗ của ta đối với Alexa Lea đã đủ chưa? Chris.” Y hỏi quản gia.
“Tôi cảm thấy tốt, Randy thiếu gia, hết thảy quyết định của ngài không những anh minh mà còn nhân từ.” Quản gia lưu loát trả lời, tràn ngập trí tuệ được tôi luyện qua năm tháng.
“Lúc trước ta luôn nghi hoặc, vì sao mà phụ thân điên cuồng yêu chú Kelvin, lại có thể làm ra nhiều chuyện tàn nhẫn với chú ấy đến vậy. Hiện tại rốt cuộc ta đã hiểu được, mê người như thế, quật cường đến vậy, muốn có được bảo vật thần bí như vậy không phải dễ dàng. Ta phải chinh phục nó, không từ thủ đoạn mà hoàn toàn chiếm lấy.” Randy cười khổ, trầm ngâm một lúc, ra một quyết định nhân từ, “Alexa Lea cần phải được tiếp tục dạy dỗ, có điều, trước khi thân thể em ấy bình phục, ta sẽ cho em ấy một chút thời gian.”
Y ngừng một chút, chuyển sang một loại khẩu khí lạnh nhạt hỏi, “Danh sách mà ta muốn, đã chuẩn bị xong chưa?”
“Đã chuẩn bị tốt.” Quản gia lấy ra mấy tờ giấy được viết ngay ngắn chỉnh tề, “Đây là danh sách bạn bè đã từng kết giao với Kelvin thiếu gia năm đó, đây là danh sách những người đã tiếp xúc với Kelvin thiếu gia khi xử lý những công việc của gia tộc, danh sách này, là những người từng theo hầu Kelvin thiếu gia, bao gồm những người hầu hạ sinh hoạt hàng ngày và những vệ sĩ bảo hộ an toàn cho Kelvin thiếu gia.”
◇ ◆ ◇
Trong địa lao của gia tộc Barlow.
Không nghĩ tới ngày hôm trước dùng cực hình với Cổ Sách lại làm cho đám người kia mất hứng, thủ hạ của gia tộc Barlow rốt cuộc hạ hắn xuống từ trần nhà, đẩy lên một đống cỏ khô ở một góc tường, tạt một gáo nước lạnh lên mặt hắn.
Đám người tra tấn Cổ Sách sau khi mệt mỏi rời đi, Ian Barlow lại lặng lẽ bước đến.
“Đã nhận được hồ sơ?”
Ian Barlow gật đầu, sau khi nhận được hồ sơ, y còn lập tức kiểm chứng tính chân thực của văn kiện, người bạn kia của Cổ Sách năng lực mạnh mẽ, khiến cho người ta khiếp sợ, Ian Barlow biết ngục giam kia muốn vói vào xúc tua khó khăn đến độ nào, y vẫn luôn luôn cố gắng, thế nhưng vẫn chưa có chút đột phá.
“Sau đó?”
“Thả tôi ra, và cung cấp cho tôi một số đồ vật, súng, thuốc, phương tiện liên lạc. Cố gắng để người ngoài cho rằng tôi vẫn còn ở trong địa lao của gia tộc Barlow.”
Ian Barlow cười lạnh, “Thả mày? Mày nghĩ rằng tao có được một bộ hồ sơ thì phát điên giống mày sao? Tao phải giải thích thế nào với gia tộc?”
“Ngài giải thích khỉ!” Cổ lão đại bản thân bị trọng thương, biếng nhác tựa như một lão hổ đang lim dim ngủ, “Yuri đứng thứ hai, ngài đứng thứ ba, nếu như tôi biết mất khỏi địa lao, Yuri mới là kẻ phải giải thích. Điều ngài phải làm, là làm cho tôi thần không biết quỷ không hay rời đi, sau đó hắt bùn lên người Yuri. Kẻ này vừa ích kỉ lại vừa ngu xuẩn còn sợ chết, nếu hắn không phải em ruột của Linyard, làm sao có thể ngồi lên vị trí thứ hai. Cho nên, nếu hắn phát hiện kẻ thù lớn nhất của gia tộc ở trong phạm vi cai quản của hắn lại dễ dàng trốn thoát, tôi cam đoan, phản ứng đầu tiên của hắn chính là không cho bất cứ kẻ nào nói chuyện này ra. Đến lúc đó, ngài cứ dùng chuyện này, chậm rãi đùa chết hắn.”
“Đây là thủ đoạn của người châu Á sao? Thật âm hiểm.”
Cổ Sách cười cười, lộ ra răng nanh trắng bóng, phong độ lại gian xảo, “Thủ đoạn chỉ là mặt ngoài, kỹ thuật phải nắm chắc trong tay. Mấu chốt là năng lực hành động của ngài, giúp tôi trốn đi, cần phải làm gọn ghẽ. Bùn hắt lên người Yuri, phải đủ đen, đủ nặng. Bạn trẻ à, muốn lăn lộn trong thế giới ngầm thì phải nói trí tuệ, đến khi ngài làm lão đại, ngài cứ từ từ mà lĩnh hội. Quan trọng nhất là, nếu không muốn phạm nhân kia có chuyện gì không hay, ngài tốt nhất là cầu nguyện cho tôi sống lâu trăm tuổi. Bởi vì người bạn có năng lực mạnh mẽ kia của tôi, vừa hay là chồng của em trai của bà xã tôi, loại quan hệ thân thích thế này, đối với người châu Á mà nói, cực kì đặc biệt.”
Ian Barlow suy xét một lúc.
Y không thể mất đi người bị giam trong ngục kia, nếu muốn cứu người đó ra, y phải có quyền lực lớn hơn nữa, phải nắm trong tay toàn bộ gia tộc.
Y cần Yuri gặp chuyện xúi quẩy, cần đồng minh thật mạnh, cần con đường ở Đông Nam Á, cần nguồn cung, cần người có thể luồn tay vào nhà ngục…. Mà gã đàn ông trước mắt khoé môi rướm máu, vẻ mặt lại bình tĩnh này, tựa hồ có được toàn bộ.
Chẳng lẽ, khi hắn đâm một dao vào giữa trán Linyard Barlow, cũng đã chuẩn bị kỹ càng cho một khắc đó?
Loại đồng minh có năng lực như Cổ Sách này, sống, quả thực hữu dụng hơn so với chết.
“Ta cần thời gian để sắp xếp.”
“Bao lâu?”
“Ba ngày.”
“Cho ngài hai mươi bốn giờ.”
“Quá gấp.”
“Coi như là một thí nghiệm ngẫu hứng trước khi ngài có được quyền thăm thân.” Nếu đã xác nhận được địa vị của phạm nhân kia ở trong lòng Ian Barlow, nếu không lợi dụng đến một trăm hai mươi phần trăm, vậy thì không phải là Sách ca mà bọn Trương Hằng ngưỡng mộ vạn phần.
“Chúng ta phải tìm thời cơ thích hợp.”
“Tôi phải đi cứu một người.” Cổ Sách trầm giọng nói, “Tôi chờ không nổi.”