Bạo Quân - Phong Lộng

Chương 32

Ba ngày sau, Kiji Kudo, người phụ trách sự vụ của tụ đảng ở Đông Nam Á bị gọi trở về đại bản doanh Missisippi của gia tộc Lea.

Kể từ khi đế vương đêm tối Cổ Sách gặp chuyện không may, hắc đạo ở Đông Nam Á chìm trong một cuộc thanh trừng đẫm máu, tụ đảng cùng với Hồng gia hợp tác với nhau trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng, Kiji Kudo bận rộn hơn gấp mười so với trước đây.

Vừa nghe tin đảng thủ Hắc Lang gọi hắn quay về đại bản doanh bàn chuyện, Kiji Kudo đã thấy không được bình thường.

Nếu không phải có chuyện gì xảy ra, Hắc Lang sẽ không tại thời điểm mấu chốt thế này gọi hắn rời khỏi Đông Nam Á.

Ngoài dự kiến của Kiji Kudo, Randy không cho gọi hắn ở phòng khách hay thư phòng, mà là trong căn phòng ngủ mang phong cách cổ điển tràn ngập tao nhã của y.

“Hôm nay, ta muốn giới thiệu cho ông một người.” Randy ra lệnh cho thủ hạ tháo xích khoá trên tay chân Đỗ Vân Hiên, mang anh đến, ngồi xuống bên cạnh y trên sô pha. Y bưng tách cà phê, từ tốn uống một ngụm, “Vị này, là em họ của ta, Alexa Lea.”

Kiji Kudo vẫn bình thản chào hỏi Đỗ Vân Hiên, “Xin chào, Alexa Lea tiên sinh.”

“Ông phục vụ cho gia tộc Lea, đã không ít năm rồi phải không?” Randy ôn hoà hỏi.

“Đúng vậy, đảng thủ. Ban đầu là vệ sĩ của gia tộc Lea, về sau là người của tụ đảng khi đảng thủ lập ra, cho đến khi được đề bạt làm người phụ trách công việc ở Đông Nam Á.”

“Nghe nói khi ông mới bắt đầu phục vụ cho gia tộc, đã phụ trách bảo vệ chú của ta, Kelvin Lea?”

Sắc mặt Kiji Kudo khẽ biến đổi, rất nhanh đã trấn định trở lại, “Việc bảo vệ Kelvin thiếu gia, không phải do tôi phụ trách. Khi ấy tôi chỉ là một vệ sĩ nhỏ nhoi không ai nhìn đến, hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của nhóm trưởng.”

Randy khẽ gật đầu, lơ đãng nhắc lại, “Những năm đó, cha ta quản lý những vệ sĩ của gia tộc, nhóm trưởng phụ trách bảo vệ chú Kelvin, trực tiếp nghe theo lệnh của cha. Nếu ông đã căn dặn, vậy đáng lẽ ra những tin tức liên quan đến chú Kelvin không thể truyền ra ngoài mới đúng.”

“Đúng vậy.”

“Có điều, đã có một kẻ mang một số chuyện của chú mà đáng lẽ không nên để người khác biết, tiết lộ cho người ngoài. Mà người ngoài trong lời ta này, là chỉ ông nội ta.”

Kiji Kudo im lặng hai giây, rồi mỉm cười cung kính nói, “Tôi không rõ vì sao đảng thủ lại nhắc lại chuyện nhiều năm trước.”

Randy cũng cười, “Bởi vì ta cảm thấy, người chú đáng mến của ta, sau khi ông nội qua đời, còn có thể lẩn trốn nhiều năm như vậy, là một chuyện không hề dễ dàng. Hơn nữa Alexa Lea biến mất khỏi cô nhi viện, cũng không phải là vô duyên vô cớ. Em họ của ta tại sao lại trở thành con nuôi của Đỗ gia, quá trình như vậy, nhất định có một nhân vật thần bí đứng đằng sau. Cho dù ông nội trước khi chết đã sắp xếp rất tốt, thế nhưng những chuyện này, đều phải có người đi làm. Chú Kelvin sau khi bị ông nội giấu đi chưa đến một năm, thì ông lại bởi vì công việc mà tới Đông Nam Á hai lần. Năm Alexa Lea mất tích, lại vừa đúng lúc ông xin nghỉ phép nửa tháng. Nghe nói trước đây khi ông còn là vệ sĩ của chú Kelvin, chú ấy thích nói chuyện phiếm với ông nhất, cho nên cha tôi bởi vì ghen tị đã điều ông ra khỏi nhóm vệ sĩ của chú ấy, vài ngày sau, ông nội biết toàn bộ mọi chuyện giữa hai người….”

Sắc mặt Kiji Kudo dần dần tái nhợt, đến đoạn cuối, dù Randy vẫn chưa nói xong, hắn đã nhảy dựng khỏi ghế sô pha.

Thủ hạ của Randy đứng sẵn hai bên đồng loạt xông lên, bắt lấy hắn, ấn chặt đầu hắn lên bàn trà.

“Ta hẳn phải cám ơn ông, ông phục vụ cho gia tộc Lea nhiều năm như vậy, hơn nữa lại bảo hộ Alexa Lea khi em ấy gặp phải nguy hiểm.” Randy thở dài một hơi, “Nhưng thật đáng tiếc, ta không muốn trong lãnh địa của ta  có quá nhiều nhân vật bí hiểm, đành phải để ông biến mất vậy.”

“Mày là đồ thâm hiểm khốn nạn ! Mày không thể giết tao như vậy ! Tất cả những thứ này đều để đổ vấy lên tao ! Mày không có quyền…….”

Tiếng chửi rủa phẫn nộ của Kiji Kudo biến mất dưới họng súng.

Randy thu súng lại, âm điệu tao nhã ra lệnh thủ hạ xử lí thi thể cùng với vết máu, nhân tiện hỏi nhà bếp xem bọn họ đã chuẩn bị gì cho bữa trưa.

“Món chính là cá diêu hồng nướng rưới sốt kèm bột bạc hà mà ngài thích nhất, đầu bếp vừa mới nghiên cứu một món trứng cá hồi hấp với tương Hà Lan để làm món khai vị, hi vọng có thể hợp khẩu vị ngài, Randy thiếu gia.” Quản gia thuần thục báo ra thực đơn, ân cần chu đáo nói, “Còn về Alexa Lea thiếu gia, gần đây sức ăn cậu ấy thực sự rất kém, tôi nghĩ có lẽ vì cậu ấy đã quen với ẩm thực phương Đông, cho nên đầu bếp đã chuẩn bị món Á cho cậu ấy, hi vọng thiếu gia có thể ăn nhiều hơn một chút.”

“Ông suy nghĩ thật chu đáo, Chris, em ấy thực sự ăn quá ít. Qua hai ngày nữa thì tốt rồi, chờ gã đàn ông kia trở thành tế phẩm trong lễ tang của Linyard Barlow, hoá thành một đống thịt vụn bầy nhầy, có lẽ em ấy sẽ suy nghĩ thoáng hơn một chút. Ông đi chuẩn bị bữa trưa đi, ta thấy hơi đói rồi.”

Cho quản gia lui đi, Randy liền quay lại, áy náy nói với Đỗ Vân Hiên.

“Alexa Lea, hôm nay để em phải thấy máu rồi. Có điều kế thừa quang vinh gia tộc không phải chuyện đơn giản, về sau em sẽ rõ. Vừa nãy em không bị doạ sợ chứ ?”

“Nếu anh cho là dùng súng tàn nhẫn giết chết một người có thể khiến tôi thần phục, thì anh cũng quá ngây thơ rồi.” Đỗ Vân Hiên lạnh lùng liếc y một cái, “Cổ Sách chưa từng giết ai trước mắt tôi, nhưng sự uy nghiêm cùng với lực chấn nhiếp của anh ta trong mắt tôi rất mạnh mẽ, anh kém xa anh ta.”

Nét cười trên mặt Randy cứng lại trong chốc lát.

Sau đó, y ôn hoà nói, “Alexa Lea, em là một đoá hồng mê người. Ta vô cùng yêu em, em họ thân ái, nhưng mong em hãy thận trọng khi sử dụng ưu thế của mình, bởi vì một bông hồng nếu quá gai góc, vậy sẽ khó tránh khỏi làm người ta  muốn dùng kéo mà sửa lại một chút.”

Quản gia rất nhanh đã trở lại báo, cơm trưa đã chuẩn bị xong.

Đỗ Vân Hiên bị đưa đến nhà ăn, cùng ngồi dùng bữa với Randy.

Ở chung một phòng với người này khiến Đỗ Vân Hiên thực sự chán ghét, mấy ngày nay anh ăn được rất ít, Randy đã ám chỉ rằng, nếu anh còn tiếp tục chống đối không ăn cơm, vậy y có thể sẽ dùng biện pháp bất đắc dĩ để đút cơm cho anh.

Đỗ Vân Hiên đối với ám chỉ đầy uy hiếp này chỉ cảm thấy khinh thường.

Anh từng bị người đàn ông có lực chấn nhiếp mạnh nhất trên đời uy hiếp cả trăm cả ngàn lần, sao có thể bị một kẻ đê tiện vô sỉ giả mù sa mưa uy hiếp doạ nạt ?

“Hi vọng ngài thích món Á hôm nay, chúng được đặc biệt chuẩn bị cho ngài, Alexa Lea thiếu gia.” Từ sau khi bị Randy cảnh cáo, quản gia vẫn vô cùng lễ độ cung kính với Đỗ Vân Hiên, lão đứng ở bên người Đỗ Vân Hiên, tự mình giúp Đỗ Vân Hiên mở vung bạc trên những món ăn.

Phải nói là vô cùng thuần Á.

Trứng chiên hẹ, lươn xào cải, cà tím xào hành tỏi, cùng với một chén canh nóng.

Món chính là cơm rang hải sản, chẳng những rang rất đều tay, mùi thơm mê người, mà đến cả cách bài trí cũng rất kì công, cơm rang được bày trên một chiếc đĩa sứ màu trắng, không biết vị đầu bếp kia ép khuôn thế nào mà làm thành hình một chú gấu nhỏ đáng yêu, tỉ mỉ khắc cà rốt cùng với hai hạt đậu đen, tạo ra một khuôn mặt gấu con mỉm cười.

Đỗ Vân Hiên không chút biểu cảm nhìn con gấu nhỏ kia, nghĩ đến tên chết tiệt mỗi khi vận động kịch liệt xong, lại cứng rắn nhét vào tay mình một con gấu bông nhỏ như để phân trần, lại mạnh mẽ áp chế cơn sóng ngầm đang cuồn cuộn trong lòng, cẩn thận buông mi.

“Đây là canh trúc sênh vân nhĩ, nghe nói người Trung Quốc cho rằng, trúc sênh có công dụng gần giống nhân sâm, có thể giúp cải thiện thân thể hư nhược.” Giọng nói quản gia vang lên bên cạnh, vẫn giống ngày thường, kính cẩn mà lễ độ, “Thứ cho tôi nói thẳng, Alexa Lea, ngài nên chú ý giữ gìn sức khoẻ, vì người thân của ngài.”

“Chris nói đúng, vì tương lai của chúng ta, em nên ăn nhiều hơn một chút.” Randy vừa thưởng thức món khai vị, vừa mỉm cười nói.

Đỗ Vân Hiên lạnh lùng khẽ liếc Randy một cái, nhấc muỗng lên.

Randy vừa lòng nói, “Vậy mới ngoan, Alexa Lea. Em rất nhanh sẽ cần đến thể lực, bởi vì ta sẽ….”

Y dùng cách nói hàm ẩn mà tao nhã, để diễn tả một loại vận động kịch liệt.

“Vô cùng yêu thương em.”

“Phải không?” Đỗ Vân Hiên chậm rãi nuốt miếng cơm rang, lạnh lùng nói, “Tôi nghĩ những kẻ cần phải dùng nam vật nhân tạo, là bởi vì ở phương diện nào đó công năng có chút thiếu hụt, cho nên chỉ có thể dùng đồ vật để thay thế.”

Khuôn mặt cao quý của Randy, tựa như bị trúng một cái tát.

Một lát sau, nụ cười của y càng thêm dịu dàng, thấp giọng nói, “Nhanh thôi, ta sẽ để em hiểu được ý nghĩ của mình sai lầm thế nào, Alexa Lea.”

“Rất nhanh, nhưng không phải bây giờ.” Đỗ Vân Hiên đối với lời nói ghê tởm tràn ngập tính ám chỉ của Randy, không thể khống chế được cơn phẫn nộ trào ra từ nội tâm, chỉ cần nghĩ đến mỗi lần người đàn ông kia chạm đến anh, cưỡng hôn anh, anh liền cảm thấy buồn nôn nghiêm trọng, “Cổ Sách chưa chết, không phải sao? Trừ khi anh định vứt bỏ danh dự cả gia tộc, muốn làm một tên tiểu nhân lật lọng.”

Randy rốt cuộc không cười được nữa.

“Alexa Lea thân ái.” Y buông dao xuống, tháo khăn ăn ra, thở dài một hơi, “Gai trên người em, cần phải nhổ ra từng cái từng cái một.”

Khi bị kéo đến hòm nhiệt Apollo đang nằm dưới ánh mặt trời thiêu đốt, trong mắt Đỗ Vân Hiên không giấu được sợ hãi.

“Nếu em thành khẩn nhận sai, ta sẽ cân nhắc đến việc tha thứ cho em.” Randy nói.

Đỗ Vân Hiên tất nhiên không thuận theo yêu cầu của y, cho nên Randy không chút do dự sai người nhét anh vào cái hòm tra tấn người kia.

“Đến khi em nhận thức rõ ràng sai lầm của mình, ta sẽ cho em ra ngoài.”

Hòm bị đóng lại, ánh sáng cùng với thế giới bên ngoài đều biến mất.

Chỉ còn lại áp lực cực độ, cùng với cái nóng hầm hập khiến người ta thống khổ vạn phần.

Đỗ Vân Hiên rất nhanh rơi vào mê man, giống như trở lại đám cháy năm đó, hết thảy đều nóng như vậy, ngay cả không khí cũng bỏng rát, cậu tìm không thấy ba mẹ, chỉ còn lại Gấu Nhỏ ở bên.

Con gấu bông nhỏ kia, bề ngoài giống hệt những con mà Cổ Sách đưa cho anh.

Màu sắc giống nhau, đáng yêu giống nhau, xúc cảm, cũng giống nhau.

Bông bông, rất mềm mại.

Không thấy ba mẹ đâu cả, may mắn Gấu Nhỏ vẫn ở đây.

Khói nóng hầm hập làm cậu rất khó chịu, nước mắt chảy không ngừng, cậu ôm Gấu Nhỏ thật chặt, vừa ho khan, vừa chậm chạp bước đi…..

Gấu Nhỏ đừng sợ, chúng ta sẽ tìm thấy ba mẹ.

Gấu Nhỏ đừng sợ.

Thân thể dần dần bị lửa thiêu đốt, làn da từng tấc từng tấc nứt ra đau đớn, Đỗ Vân Hiên chìm trong bóng đêm không thể động đậy, mơ mơ màng màng nghĩ, những lời ‘Gấu Nhỏ đừng sợ’ mà anh nói với Gấu Nhỏ, hình như cũng từng có người nói với anh như thế.

Gấu Nhỏ đâu?

Gấu Nhỏ trân quý nhất, Gấu Nhỏ mà người kia cứng rắn ấn vào tay anh, tại sao lúc trước lại ném tất cả vào sọt rác, một con cũng không để lại?

Nếu bây giờ có một con trong tay, có lẽ, sẽ không đau đớn sợ sệt như thế.

Nóng quá…

Thật khó chịu…..

Thống khổ đến nỗi hận không thể chết đi, thế nhưng Đỗ Vân Hiên vẫn cố sức chịu đựng.

Có người đã từng nói, có Đỗ Vân Hiên ở bên, hắn sẽ sống lâu hơn một chút.

Nếu tôi còn chống chịu, vậy thì, Cổ Sách, anh cũng phải sống cho tôi.

◇ ◆ ◇

Chris Buller vững vàng bước đi trên đường, nắng sớm rọi lên mái tóc bạc trắng của lão, phủ lên một màu quất mỏng manh.

Trên đường đi, thỉnh thoảng lại có người mỉm cười chào hỏi.

Phục vụ trong trang viên Lea nhiều năm, chỉ cần không bị bệnh hay nghỉ phép, vị quản gia mà mọi người kính trọng này đều dậy từ sáng sớm, bước đi trên con phố mang hơi thở cổ xưa, thỉnh thoảng, lại bước vào cửa hàng cá của bà Mayer mua một con cá hồi tươi ngon, hoặc là vào tiệm pho mát của ông Biggar mua một miếng phô mai Brie.

Những món đồ như vậy đương nhiên không thể đặt lên bàn ăn của chủ nhân, mà đồ ăn của quản gia trong trang viên cũng là do chủ nhân cung ứng, thế nhưng, có đôi khi, lão vui với việc tiêu một chút tiền, hưởng thụ niềm vui như những người bình thường khác.

“Chào mừng ghé thăm, hôm nay có một mẻ cá rất tươi nha, xin mời tự chọn.” Bà Mayer vẫn giữ nguyên bài ca chào khách cả ngàn lần như một này, thế nhưng ý cười lại tăng thêm không ít.

Quản gia hơi gật đầu, lão đã là khách quen lâu năm, không cần chủ tiệm phải tiếp đãi, thong thả từ tốn bước thẳng đến tủ lạnh đặt trong cùng.

Thực ra, ngoại trừ mua cá, hôm nay lão có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Bên cạnh tủ lạnh, gã đàn ông đã bí mật truyền tin cho lão đang chờ.

“Có con cá nào tươi ngon không?”

“Tôi thấy cũng giống nhau cả.”

Hai người đối diện tủ lạnh bắt đầu chọn chọn lựa lựa, thấp giọng nói chuyện với nhau.

“Ông chính là người thần bí đưa y đến Đỗ gia sao?”

“Cậu chính là Cổ Sách?” Thực ra, không cần Cổ Sách trả lời, quản gia cũng biết đây là người mà Alexa Lea thiếu gia nhung nhớ không thôi, lão đã từng nhìn thấy trên bàn làm việc của Randy thiếu gia có tấm ảnh chụp người này, cho nên mới nhớ rõ mặt.

Cho dù hiện tại khuôn mặt này có thêm vài vết thương khó coi.

“Cậu phải cứu Alexa Lea thiếu gia.”

“Em ấy không phải Alexa Lea gì đó, em ấy là Đỗ Vân Hiên. Là người của tôi.”

“Sơn trang canh phòng nghiêm mật, cậu chịu cứu cậu ấy, chấp nhận trả bất kì giá nào?”

“Bất cứ giá nào.”

“Chàng trai trẻ, nói trước bước không qua.”

“Tôi có thể vì em ấy đâm Linyard Barlow một dao, ông cảm thấy tôi nói trả bất cứ giá nào là lố bịch lắm sao?” Cổ Sách thản nhiên hỏi lại.

Quản gia trầm mặc, cầm lên một vỉ cá bên trong tủ lạnh, xem kĩ một lúc, lại không hài lòng bỏ lại.

“Nếu cậu muốn cứu cậu ấy, cậu phải có một kế hoạch giải cứu hoàn hảo.”

“Em ấy hiện tại thế nào?”

“Tôi không muốn nhìn cậu ấy tiếp tục bị thương tổn.” Quản gia thấp giọng nói.

“So với ông tôi càng không muốn em ấy bị thương tổn.” Cổ Sách hỏi lại lần nữa, “Hiện tại em ấy thế nào?” Giọng nói vẫn bình tĩnh, lại che giấu không được lo lắng vô cùng ở bên trong.

“Randy thiếu gia nhốt cậu ấy lại.”

Cổ Sách thở ra nhẹ nhõm một hơi, điều hắn lo sợ nhất là phải nghe Gấu Nhỏ đang bị Hắc Lang tra tấn. Có điều, nghĩ đến Gấu Nhỏ quật cường lại bị một gã đàn ông không phải Cổ Sách hắn nhốt lại, cũng đủ để khiến Cổ Sách càng thêm phẫn nộ lẫn đau lòng.

“Tôi phải hỏi ông một số chuyện quan trọng.”

“Điều cậu muốn, tôi có thể cho cậu biết. Cách bố trí bảo an của trang viên, thời gian chuyển ca của bảo vệ, bản đồ hệ thống cảnh báo trên các tuyến đường, hãy giữ liên lạc bằng kết nối kia. Nhưng mà, cậu phải bình tĩnh lập ra kế hoạch. Một kế hoạch giải cứu lỗ mãng sẽ thất bại, mà hậu quả của nó, sẽ trút hết lên người Alexa Lea thiếu gia. Tôi biết khi Randy thiếu gia tức giận sẽ làm ra những chuyện gì, cậu ấy sẽ không thủ hạ lưu tình với bất cứ kẻ nào, tôi không muốn nhìn thấy cảnh ấy.” Quản gia rốt cuộc chọn được một con cá tươi ngon, dùng giấy gói chậm rãi bọc nó lại, chuẩn bị trả tiền, “Cậu làm sao điều tra được là tôi đưa cậu ấy đến Đỗ gia?”

“Mũi của tôi rất thính,” Cổ Sách bí hiểm cười cười, “Ngửi được mùi của kẻ phản bội.”

Gương mặt hiền từ của quản gia lộ ra một nụ cười khổ, cầm con cá kia, bước về phía bà Mayer đang đứng ở quầy tính tiền.

“Cám ơn, hân hạnh được phục vụ! Lần sau lại tới nha!”

Một tay xách túi cá, quản gia chậm rãi bước dọc theo con đường lát đá dưới nắng sớm.

Phản bội?

Hơn nửa cuộc đời phụng sự gia tộc Lea, lão làm sao có thể là kẻ phản bội?

Lão nhìn Kelvin thiếu gia tuấn mỹ ôn hoà sinh ra rồi lớn lên, nhìn Kelvin thiếu gia bị chính anh ruột của mình giam cầm cưỡng bức, nhìn Kelvin thiếu gia rốt cuộc được cứu đi, sau đó vĩnh viễn rời khỏi trang viên Lea.

Khi lão gia lâm chung, rốt cuộc vẫn không thể yên lòng về đứa con đã rời đi của mình, ngài đem chút âu lo cuối cùng, nói cho quản gia đã theo mình nhiều năm.

Từ một khắc kia, lão liền quyết định, dùng trí tuệ lẫn năng lực ít ỏi của mình, ở trong bóng tối ngầm bảo hộ Kelvin thiếu gia, vĩnh viễn.

Lão vô số lần khéo léo đánh lạc hướng điều tra của Raul thiếu gia, và may mắn thành công.

Lão cũng muốn tiếp tục đánh lừa vợ của Raul, đáng tiếc lại thất bại trong gang tấc, người đàn bà giỏi cam chịu lẫn trả thù kia, rốt cuộc tra ra được tung tích của Kelvin thiếu gia.

Khi lão tới nơi, thảm kịch đã phát sinh, Kelvin thiếu gia thiện lương thanh nhã, chưa từng tổn hại bất cứ kẻ nào, rốt cuộc cũng không thể trốn thoát khỏi bóng ma gia tộc phủ trên đầu mình.

Chỉ có thể cứu được, đứa nhỏ mà Kelvin thiếu gia để lại.

Alexa Lea thiếu gia, nên được bình an lớn lên ở Đỗ gia, bình an mà trải qua một cuộc sống hạnh phúc của người bình thường, lão thực sự không thể hiểu được, đứa nhỏ này tại sao lại có thể đối đầu với gia tộc Lea, có quan hệ với một nhân vật hắc đạo nổi tiếng, rốt cuộc bất hạnh bại lộ thân thế thực sự.

Khi Đỗ Vân Hiên bị Randy đưa về trang viên, quản gia liền có dự cảm, rằng lịch sử bất hạnh của gia tộc lại lần nữa tái diễn.

Thảm kịch như vậy, lão đã từng tận mắt chứng kiến, trong cảm nhận của lão, người duy nhất có tư cách làm tộc trưởng gia tộc Lea chỉ có lão gia mà lão luôn tôn kính, ông nội của Randy.

Bây giờ, lão gia đã mất, lão phải tìm kiếm một thế lực khác.

Cho nên, khi gã đàn ông khiến Alexa Lea thiếu gia cam nguyện chịu thống khổ cũng không muốn quên đi kia, kẻ đáng lẽ ra đang hấp hối trong địa lao gia tộc Barlow, bỗng nhiên bí mật truyền cho lão một tin tức, yêu cầu gặp mặt, quản gia không chút do dự đáp ứng.

Đây không phải phản bội.

Bảo vệ Kelvin thiếu gia, chính là di nguyện của lão gia trước khi lâm chung giao cho lão, lão không thể bảo vệ tốt Kelvin thiếu gia, cho nên chỉ hi vọng lúc này đây, mình có thể bảo vệ tốt đứa nhỏ của ngài ấy.

Lão không phải phản đồ.

Ít nhất đối với lão gia đã mất đi mà nói, Chris Buller lão không phải phản đồ.

Đỗ Vân Hiên bị nhốt trong hòm nhiệt, bản thân Randy cũng không thoải mái, thế nhưng Đỗ Vân Hiên lại luôn luôn chọc vào giới hạn của y, hết lần này tới lần khác cố tình ở trước mặt y mà nhắc đến tên Cổ Sách.

Cứ nghĩ mỗi khi Đỗ Vân Hiên gọi tên Cổ Sách, lại vô tình lộ ra một chút tự hào, Randy liền cảm nhận sâu sắc được rằng cần phải dạy dỗ người em họ này nghiêm khắc hơn nữa, những chuyện mềm lòng như làm một nửa rồi ngưng lại sẽ chỉ khiến Alexa Lea có thể không kiêng nể gì mà chống đối.

Y phải bắt Alexa Lea quật cường thừa nhận sai lầm của mình.

Phải hiểu được, là không được phép nhắc tới cái tên kia.

Randy thậm chí gác hết công việc qua một bên, canh giữ bên cạnh hòm nhiệt Apollo, cứ mỗi vài giờ, y sẽ thả Đỗ Vân Hiên ra một lát.

Từ chối đề nghị hỗ trợ của quản gia, Randy tự mình đút anh ăn uống, giúp anh làm vệ sinh cần thiết.

Alexa Lea đổ rất nhiều mồ hôi, da thịt sờ lên lại lạnh lẽo lạ thường, Randy biết anh ở bên trong chiếc hòm kia chịu khổ không ít.

“Chỉ cần em nhận sai, sẽ không bị nhốt vào nữa.” Randy trầm thấp nhắc lại, hi vọng tiểu gia hoả khiến người ta đau lòng này mau chóng tỉnh ngộ hoàn toàn.

Nhưng Đỗ Vân Hiên lại ương bướng đến không tưởng, không có một chút hối hận, vì thế sự mềm lòng hiếm thấy ở Randy chớp mắt đã bị thái độ của Đỗ Vân Hiên làm bay biến.

“Đừng mơ mộng may mắn nữa, trước khi em biết rõ sai lầm của mình, ngoại trừ những lúc đút đồ ăn ra, em không có cơ hội rời khỏi hòm nhiệt Apollo!” Randy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhét anh trở về.

Đỗ Vân Hiên bị tra tấn đến nỗi sinh ra sợ hãi sâu sắc với cái hòm kim loại kia, sau khi bị nhét trở lại, anh sẽ ở bên trong điên cuồng giãy dụa đá đánh, hòm kim loại phát ra những âm thanh nặng nề, nhưng theo thời gian kéo dài, âm thanh từ bên trong phát ra càng ngày càng nhỏ, dần dần không còn động tĩnh gì nữa.

Vài ngày sau, Đỗ Vân Hiên trở nên vô cùng suy yếu, không còn sức lực để quẫy đạp. Khi thủ hạ của Randy kéo anh tới nhét vào hòm nhiệt Apollo, anh không hề giãy dụa dù chỉ một chút, im lặng đến nỗi tựa như một con búp bê vải xinh đẹp bị rút sạch sợi bông.

Quản gia sau khi giữ im lặng rất lâu, mới cẩn thận khuyên nhủ, “Randy thiếu gia, cứ tiếp tục như vậy, Alexa Lea thiếu gia sẽ không chịu đựng được.”

“Y còn sống, không phải sao?” Randy hỏi lại, nụ cười trên mặt lại mang theo một chút tàn nhẫn.

Câu hỏi lại này không phải chỉ để nói đến người em họ quật cường đến nỗi khiến y phát hận kia, mà còn ngầm chỉ gã đàn ông chiếm một vị trí cực lớn trong tâm trí của Alexa Lea.

Theo lý mà nói, đáng lẽ ra Cổ Sách đã sớm bị người của gia tộc Barlow dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất nghiền ra thành tro.

Nhưng thế cục phát triển thế này thật khiến người ta uể oải, Cổ Sách vẫn còn bị giam ở trong địa lao tối tăm mục rữa dơ bẩn nhất trong toà ốc Barlow, lễ tang của Linyard Barlow bởi vì tranh chấp trong tuyển chọn tộc trưởng mới mà bị hoãn lại, Randy nhận được tin tức từ tai mắt, rằng lễ tang đã một lần nữa bị dời sang ngày thứ tư.

Điều này có nghĩa Cổ Sách còn sống thêm ba ngày nữa.

Chỉ tiếc, người Cổ Sách giết là Linyard Barlow, không những vậy Cổ Sách còn giết một loạt những kẻ quản sự trong gia tộc Barlow, phạm phải tội ác không thể tha thứ như vậy, gia tộc Barlow trông coi Cổ Sách đặc biệt nghiêm mật.

Địa lao lại chính là nơi khó tiến vào nhất, thân phận của tai mắt mà Randy sắp xếp lại không đủ cao để tiến vào tiếp cận Cổ Sách, nếu không, Randy đã sớm để tai mắt kết thúc sinh mệnh của tên đế vương đêm tối này.

Chỉ khi Cổ Sách chết, y mới đồng thời có được thân thể lẫn linh hồn của Alexa Lea.

“Có tin nói Cổ Sách ở trong địa lao bị người của gia tộc Barlow săn sóc cực kì thê thảm. Ta rất ngạc nhiên, một người như hắn, cho dù có bị người ta dùng phương thức nghiêm khắc nhất để trông coi, thì cũng có cách tự chấm dứt tính mạng của mình, hắn tại sao lại cam nguyện chịu hết tra tấn những ngày cuối cùng, mà không chọn một cách thống khoái để kết thúc?” Randy nhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn hòm nhiệt Apollo nằm phơi dưới ánh mặt trời chói chang, không thể hiểu nổi nhướn mày, “Chris, ông thấy thế nào?”

Lão quản gia trầm tư một lát, sau đó dùng chất giọng mơ hồ, đáp lại, “Tôi nghĩ, Randy thiếu gia, có lẽ còn thứ gì đó không thể dứt bỏ trên thế giới này, cho nên, hắn mới không muốn chết đi chăng?”
Bình Luận (0)
Comment