Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư (Bản Dịch)

Chương 12 - Ăn Uống Nào Phải Chuyện Nhỏ

Chương 12: Ăn Uống Nào Phải Chuyện Nhỏ

Lần đầu hai người họ thấy thiếu gia nhà mình tốt như vậy, cảm giác thiếu gia gần gũi hơn không ít. Cả hai hành lễ nói:

“Dạ, nô tỳ lập tức bưng lên.”

Tư Mã U Nguyệt ở trong phòng chờ bữa ăn ngon dâng lên. Có điều thời điểm nhìn thấy đồ ăn nàng hết cả hồn.

“Này, đây là đồ ăn các người chuẩn bị cho ta ăn à?”

Tư Mã U Nguyệt chỉ vào những món ăn được chế biến đơn giản nói.

Hôm qua nàng chỉ uống cháo thịt nên chưa nhìn thấy bộ dáng thức ăn nơi này. Bàn ăn toàn đồ hấp trước mặt khiến nàng kinh ngạc cực kỳ.

“Nô tỳ đáng chết!”

Hai nha hoàn lập tức quỳ xuống, không ngừng dập đầu xin the.

“Ấy ấy ấy, các ngươi làm gì thế, ta cũng không trách các ngươi! Nhanh đứng dậy!”

Tư Mã U Nguyệt nhìn phản ứng của họ liền kêu.

Ngay sau đó nàng lục lọi lại ký ức liền biết đời trước đối xử với nha hoàn rất nghiêm khác, không vừa ý một chút là đánh mắng, khiến hai nha đầu vừa thấy nàng có biểu hiện không vui liền nhanh chóng quỳ tạ tội.

“Cám ơn thiếu gia.”

Hai nha hoàn đứng lên, có điều bộ dáng vẫn sợ hãi như cũ.

Tư Mã U Nguyệt cũng không để ý, chuẩn bị hạ đũa ăn cho no bụng. Có điều sau mười phút cố gắng nàng chỉ đành bỏ cuộc, đặt đôi đũa lên bàn rồi bất đắc dĩ nói: “ Đem trái cây lên cho ta.”

Ăn trái cây xong, Tư Mã U Nguyệt ai oán trèo lên giường, vuốt vuốt cái bụng ăn chưa no, lầm bầm trong miệng:

“Vẫn phải ăn cơm mới được a!”

“Ngươi đó, tham ăn quá đi, đã đạt tới Thần cấp vẫn không bỏ đồ ăn được.”

Âm thanh ôn nhu sủng nịch lần nữa vang lên trong đầu Tư Mã U Nguyệt. Dường như đem nàng tới một thời không xa xôi, đầu óc cũng dần quay cuồng.

“Âm thanh này của ai? Là ký ức từ đời trước sao?”

Tư Mã U Nguyệt lẩm bẩm, thế nhưng cảm thấy không giống. Nàng ta là phế vật tu luyện, sao có thể tu đến Thần cấp được.

“Rốt cuộc lời này là ai nói? Lại nói cho ai nghe?”

Vì ăn không no nên Tư Mã U Nguyệt đã chạy xuống phòng bếp tự xào cho mình hai món ăn đơn giản.

Tới nơi này hai ngày, đây là lần đầu tiên nàng được ăn no.

Thời điểm đi ngủ, Tư Mã U Nguyệt lại nằm mơ thấy giấc mộng kia, cũng là âm thanh bén nhọn và lời nói như trước.

“Tư Mã U Nguyệt, ngươi chết đi…”

Đây là thanh âm của người đã giết nàng ở hiện đại.

“Tây Môn U Nguyệt, ngươi chết đi, ngươi chết rồi ta sẽ là thiên tài của đại lục, ha ha ha ha…”

Hai âm thanh đan xen nhau khiến Tư Mã U Nguyệt lập tức tỉnh lại, quần áo trên người đã bị mồ hôi thấm ướt. Trong mắt toát ra ánh nhìn bi thương.

“Vì sao, lại là hai cái tên này…”

Một đêm này Tư Mã U Nguyệt không ngủ được, chỉ cần nàng vừa nhắm mắt hai cái tên nọ lại nhảy ra.

Tư Mã U Nguyệt, Tây Môn U Nguyệt.

Ký ức mà nàng nhận được chỉ có cái tên Tư Mã U Nguyệt mà thôi. Dù là kiếp trước hay kiếp này, nàng chưa từng nghe qua cái tên Tư Mã U Nguyệt kia.

Kết quả của một đêm không ngủ là thời điểm sáng sớm hôm sau, nàng phát hiện bản thân đã biến thành gấu trúc. Lúc ăn sáng, Tư Mã U Nguyệt thành công trở thành trò tiêu khiển của cả nhà.

“Tam ca, tứ ca, sao hai người chưa đi học? Đại ca và nhị ca nữa?”

Tư Mã U Nguyệt ngồi vào bàn bắt đầu ăn, đồ ăn không khác gì so với hôm qua. Tư Mã U Nguyệt nhíu mày cầm đũa.

“Mọi người đang đợi đệ đấy. Thấy đệ ổn chúng ta mới đi.”

Tư Mã U Tề nói.

“Đôi mắt này của đệ là sao?

Tư Mã U Minh nhìn đôi mắt thâm quần của Tư Mã U Nguyệt mà hỏi.

“Tối hôm qua trong phòng đệ có con muỗi lớn, ồn áo khiến đệ ngủ không được.

Tư Mã U Nguyệt bịa đại.

Hiện tại đã là đầu hạ, nàng nói như vậy mọi người cũng không thấy có gì lạ.

Tư Mã U Nguyệt ăn một nửa đồ ăn đã buông đũa.

“Sao con không ăn nữa?”

Tư Mã Liệt hỏi.

“Con ăn không vô.”

Tư Mã U Nguyệt đáp.

“Chẳng phải trước giờ vẫn rất tốt sao?” Tư Mã U Nhiên nhìn đồ ăn bày trước mặt, đâu có gì khác so với mọi ngày?

“Nếu U Nguyệt không muốn ăn thì đem xuống đi.”

Tư Mã Liệt nói.

Nha hoàn hầu hạ đứng một bên vội chạy tới bưng đồ ăn đi, đám người Tư Mã U Tề cũng chẳng có ý kiến. Hiện tại bọn họ cũng không cần ăn cơm, mỗi ngày đều tụ họp dùng bữa đều vì Tư Mã U Nguyệt cả.

“Hai bọn con đi học đây.”

Đám Tư Mã U Nhiên đứng dậy nói.

“Bọn con cũng đi.”

Tư Mã U Tề đứng lên theo.

“Đi đi, đi đi.”

Tư Mã Liệt vẫy tay, chờ bốn người đều đi mới hỏi Tư Mã U Nguyệt:

“U Nguyệt, hôm nay con tính là gì?”

Tư Mã U Nguyệt tính đi Tàng Thư Các nhưng nghĩ tới đồ ăn lại bật thốt:

“Con muốn tới phòng bếp tham quan, dạy đầu bếp xào ra!”

“Dạy, dạy đầu bếp xào rau?”

Tư Mã Liệt nghe Tư Mã U Nguyệt trả liền thì ngây ngẩn cả người.

“Đúng vậy, chẳng phải hôm nay Đông Thần hoàng kêu gia gia vào cung thương lượng chính sự à? Con sẽ ở nhà cả ngày, không đi đâu hết.

Tư Mã U Nguyệt nói. Nàng biết ông nội có thái độ như vậy là vì lo nàng ra ngoài lại bị người ta khi dễ. Hiện tại nàng ở nhà, hẳn gia gia có thể đi ra ngoài rồi.

Tư Mã Liệt không quá tin lời Tư Mã U Nguyệt, trước kia nàng cũng từng nói như thế. Có điều ông vừa bước chân ra ngoài nàng liền đi theo sau. Bất quá thấy Tư Mã U Nguyệt đi tới phòng bếp ông chỉ biết lựa chọn tin tưởng nàng.

Lần này Tư Mã U Nguyệt không nói dối, cả ngày nàng đều ngây ngốc trong bếp. Đợi Tư Mã Liệt trở về từ trong cung liền gặp nàng.

“Gia gia, người nếu thử đồ xào đầu bếp vừa làm đi!”

Nói xong Tư Mã U Nguyệt còn gắp đồ ăn đưa tới bên miệng Tư Mã Liệt. Tư Mã Liệt ăn xong, kinh ngạc nói:

“Đây là món gì, sao lại ngon thế này?”

“Là đồ ăn con dạy họ làm đó, hương vị không tồi chứ?

Tư Mã U Nguyệt hỏi.

“Ha ha, đúng là ngon hơn trước.”

Tư Mã Liệt cười nói.

“Đương nhiên, hôm nay đầu bếp phải luyện cả ngày mới xong đó.”

Tư Mã U Nguyệt giải thích.

Tuy đồ xào đầu bếp làm chưa đạt đủ chất lượng nàng mong muốn, có điều so với hai bữa trước đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Sau khi Tư Mã U Nguyệt thấy Vận Nguyệt và Xuân Giản có thiên phú về việc nấu ăn. Nàng đã lôi hai nha đầu cùng học tập, mâm thức ăn này là do Vân Nguyệt làm ra.

“Rất tốt, về sau kêu mấy nha đầu này làm đồ ăn ngon cho con dùng.”

Tư Mã Liệt nói.

“Nếu không có việc gì con cứ tập trung nghiên cứu món ăn đi.”

“Con biết rồi.”

Tư Mã U Nguyệt nói.

Đột nhiên nàng như nghĩ tới gì đó, lập tức buông đũa nói.

“Gia gia, con muốn tới Tàng Thư Các đọc sách.”

Bình Luận (0)
Comment