Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư (Bản Dịch)

Chương 13 - Tàng Thư Các

Chương 13: Tàng Thư Các

“Con muốn đọc sách?”

Tư Mã Liệt kinh ngạc nhìn Tư Mã U Nguyệt. Cả Tư Mã Liệt và phòng bếp đều nhìn Tư Mã U Nguyệt với ánh mắt kỳ quái. Này cũng không thể trách bọn họ, chủ yếu là Tư Mã U Nguyệt có danh phế vật, cộng với việc nàng không bao giờ đọc sách, trừ bỏ chữ nghĩa cũng ổn ra thì chưa từng đọc bất kỳ cuống sách nào, càng không đi học. Người như vậy lại bảo muốn đọc sách, đại gia ta không kinh ngạc mới lạ!

“Khụ khụ…”

Tư Mã Liệt ho khan vài tiếng rồi nói:

“Nếu con muốn tới Tàng Thư Các thì chúng ta đi thôi.”

Tư Mã Liệt nói xong thì chấp tay sau lưng chuẩn bị rời đi. Tư Mã U Nguyệt chạy nhanh theo. Hai ông cháu cùng tới một tòa nhà ba tầng.

Cả tòa nhà và sân phía trước đều được thiết kế đơn giản, không khác gì những tòa nhà khác trong phủ tướng quân. Nếu không có người nói, chắc chắng ai đoán được nó chính là Tàng Thư Các.

“Đây là Tàng Thư Các.”

Tư Mã Liệt mở cửa và nói với Tư Mã U Nguyệt đi theo phía sau.

Đây là lần đầu tiên Tư Mã U Nguyệt tới nơi này. Tuy nó gần chỗ nàng ở nhưng trước giờ Tư Mã U Nguyệt chưa từng ghé qua.

“Đây là xâu chìa khóa thuộc về con.”

Tư Mã Liệt lấy một chùm chìa khóa từ nhẫn không gian ra đưa cho Tư Mã U Nguyệt.

Bốn ca ca kia của Tư Mã U Nguyệt đều có chìa kháo, chỉ có nàng là không thích đọc sách nên Tư Mã Liệt không đưa cho nàng, sợ nàng làm mất.

Tư Mã U Nguyệt nhận xong bỏ vào túi áo. Hiện tại nàng không có linh lực nên chẳng dùng nhẫn không gian được.

“Được rồi, con tự vào lựa sách đi. Ta có chuyện phải tới thư phòng. Có gì con cứ tới đó tìm ta.”

Tư Mã Liệt vừa mở cửa vừa nói.

Nghe xong, Tư Mã U Nguyệt gật đầu nhìn gia gia xoay người rời đi rồi mới tiến vào Tàng Thư Các.

Tuy nàng biết thân thể mình có vấn đề nhưng y học ở kiếp này khác xa so với kiến thức ở thế kỷ 21. Ít nhiều cũng khác nhau, vì thế Tư Mã U Nguyệt muốn điều tra kỹ rồi mới hốt thuốc hốt bệnh, tự giải độc cho chính mình.

Tư Mã U Nguyệt vào trong nhà lầy, không ngờ bên ngoài nhìn thế mà phía trong cực kỳ to lớn. Tư Mã U Nguyệt quan sát xung quanh, ở giữa có cầu thang xoắn kéo dài tới bốn tầng, mỗi tầng đều có rất nhiều thư tịch.

Không chỉ vật, tuy nhìn từ bên ngoài không gian không lớn nhưng vào trong mới thấy một tầng rộng tới cỡ nào. Tuy càng lên cao càng nhỏ nhưng chỉ mỗi tầng trệt thôi đã to bằng cái sân bóng rổ rồi.

“Ta thật CMN chứ, này là sao? Thần kỳ quá đi mất!”

Tư Mã U Nguyệt bị cảnh tưởng trước mắt dọa cho ngây người, đặc biệt là sự chênh lệch giữa trong và ngoài của thư các. Tư Mã U Nguyệt nhanh chóng lấy lại tinh thần, bắt đầu lo lắng.

“Nhiều như vậy muốn ta tìm từ đâu đây. Sơm biết thế ta đã hỏi gia gia trước.”

Trước tiên Tư Mã U Nguyệt bắt đầu tìm ở tầng trệt, tìm được một lát lại phát hiện nơi này được phân loại rất rõ ràng, mỗi thể loại sách đều được phân kệ ra, như kệ trước mặt nàng lúc này là cùng một loại.

“Ha, tìm được rồi.”

Sau khi tìm hai canh giờ, rốt cuộc Tư Mã U Nguyệt cũng tìm được một cuốn y thư ở giữa tầng trệt. Tư Mã U Nguyệt sờ chút liền thấy đói bụng, sau khi cầm vài cuốn liền rời khỏi Tàng Thư Các. Thời điểm nàng vừa ra ngoài thì cửa phía sau lưng cạch một tiếng tự mình đóng lại.

Lúc này trời đã tối đen, Tư Mã U Nguyệt quay về phòng. Thấy nàng ôm một chồng sách, Vân Nguyệt và Xuân Giản chạy tới tiếp nhận:

“Thiếu gia, ngài đói bụng chưa?”

“Ừ, ta đói rồi. Đem đồ ăn vào phòng ta đi. Còn nữa, Vân Nguyệt, ngươi nói cho gia gia biết hai ngày tiếp theo ta sẽ ở trong phòng đọc sách. Bây giờ thì đi ăn cơm thôi.”

Tư Mã U Nguyệt sờ sờ cái bụng rỗng, cất bước đi về phòng.

Xuân Giản xuống bếp chuẩn bị bữa tối cho Tư Mã U Nguyệt. Văn Nguyệt ôm chồng sách tới phòng thiếu gia rồi đi tìm Tư Mã Liệt.

Tư Mã U Nguyệt cầm một cuốn sách bắt đầu đọ. Y thư nàng tìm đều là y thư cấp thấp, dành cho người mới nhập môn. Nội dung bên trong là những dược liệu tương đối dễ thấy, dễ phân biệt. Vốn dĩ từ kiếp trước Tư Mã U Nguyệt đã thông minh hơn người bình thường rất nhiều, vì thế học gì cũng thật mau. Hơn nữa đối với dược liệu nàng cũng có hiểu biết, hiện tại đọc y thư chỉ để xác định lại mà thôi, vì thế tốc độ đọc của Tư Mã U Nguyệt rất nhanh. Chờ tới khi Xuân Giản mang cơm chiều tới cho nàng, Tư Mã U Nguyệt đã đọc hơn phân nửa cuốn sách.

Xuân Giản thấy thiếu gia nhà mình vừa ăn táo vừa đọc sách thì nhịn không được lắc đầu. Xem ra thiếu gia đọc sách vẫn qua loa như cũ!

“Thiếu gia, đồ ăn tới rồi.”

Xuân Giản đặt đồ ăn lên bàn và nói.

Tư Mã U Nguyệt đặt sách xuống rồi đi tới trước bàn ăn. Nhìn thấy đồ ăn không giống hôm qua thì vừa lòng gật gật đầu:

“Đây mới được xem là đồ ăn chứ!”

Xem xong cuốn đầu tiên, Tư Mã U Nguyệt phát hiện dược liệu ở thời đại này không khác so với thế kỷ 21 lắm. Tất nhiên vẫn có những khác biệt nhỏ, ví dụ như tên gọi không giống nhau và vài vị dược liệu nàng chưa từng thấy!

Bất quá Tư Mã U Nguyệt cũng nhận ra mất bộ thư tịch nàng lấy về cũng khá hữu dụng cho nàng. Nàng có thể dựa vào dược dụng để hốt thuốc tự chữa bệnh cho mình.

“Cư nhiên hơn phân nửa tên đều không giống, may mà mình lấy y thư về tra xét.”

Tư Mã U Nguyệt kê xong phương thuốc thì duỗi cái eo ra. Lúc này mới phát hiện trời cũng sắp sáng rồi.

Vì tối qua nàng ngủ không tốt, hôm nay còn chẳng nghỉ ngơi gì cả. Thả lỏng một chút liền cảm thấy hai mắt sắp díp lại tới nơi. Vì thế lồm cồm bò về giường để ngủ.

Hôm nay nàng không nằm mơ gi cả, ngủ một giấc thẳng tới giữa trưa. Mơ màng mở hai mắt liền thấy hoa văn cổ xưa, nhất thời Tư Mã U Nguyệt còn tưởng bản thân chưa thức giấc.

“Ột ột…”

Cảm giác đói bụng nhanh chóng trào dâng khiến Tư Mã U Nguyệt dần lấy lại ý thức. Ký ức chậm chạp hiện lên, Tư Mã U Nguyệt duỗi tay sờ trán, lẩm bẩm:

“Thì ra không phải nằm mơ.”

Sau khi mặc y phục xong, Vân Nguyệt liền tiến vào hầu hạ Tư Mã U Nguyệt rửa mặt, Xuân Giản đã chuẩn bị cơm trưa xong thì nhanh chóng bưng tới. Sau khi thỏa mãn cái bụng đói, Tư Mã U Nguyệt bắt đầu cầm đơn thuốc đã kê xong đi tìm Tư Mã Liệt.

Khi thấy Tư Mã U Nguyệt tới, Tư Mã Liệt có chút kinh ngạc. Ông thầm nghĩ sao cháu mình vừa nói muốn ở trong phòng hai hôm để đọc sách mà mới hôm sau đã tới đây rồi. Chẳng lẽ có chuyện gì chăng?

“Gia gia, con hỏi người một chút.”

Không đợi Tư Mã Liệt lên tiếng, Tư Mã U Nguyệt mở lời.

“Sao thế?”

Tư Mã Liệt nhìn bộ dáng nghiêm túc của Tư Mã U Nguyệt thì phất tay cho thị vệ lui ra ngoài.

Tư Mã U Nguyệt kéo ghế ngồi trước thư án của Tư Mã Liệt:

“Gia gia, có phải người biết lý do con không thể tu luyện không?”

Bình Luận (0)
Comment