Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư (Bản Dịch)

Chương 17 - Chiếc Hộp Cũ

Chương 17: Chiếc Hộp Cũ

Tư Mã U Nguyệt nhìn chiếc hộp trước mặt, không khỏi tò mò bên trong là thứ gì. Có điều nàng vẫn có chút do dự nên chưa mở hộp ra. Cứ như một khi nàng mở ra sẽ có thứ gì đó thay đổi vĩnh viễn.

“Này, nếu là phụ thân kia lưu lại thì không thể không mở ra.”

Tư Mã U Nguyệt cầm cái hộp lên, ấn nhẹ lên khóa hộp một cái thì nắp hộp thì bật mở.

Bên trong hợp là một giới tử trông rất cổ, một cuộn giấy cùng một khối đá đen tuyền. Tư Mã U Nguyệt mở cuộn giấy ra. Hình như đây là một cái bản đồ, bên trong vẽ không ít đường đi. Nhin đi nhìn lại, Tư Mã U Nguyệt không nhìn ra được gì nên cuộn lại rồi cất vào trong hộp. Bất quá nàng phát hiện một phong thư được đặt dưới cuộn giấy.

“Gì đây?”

Tư Mã U Nguyệt cầm phong thư lên, nhìn tới bút tích của nữ nhân liền mở ra. Nàng nhanh chóng đọc nội dung bên trong tờ giấy mỏng. Sau khi đọc hết, vẻ mặt Tư Mã U Nguyệt dần trở nên nghiêm trọng.

Nội dung không dài, Tư Mã U Nguyệt xem xong liền cất vào. Tờ giấy viết chiếc nhẫn cổ xưa kia là vừa tín vật gia tộc vừa là nhẫn không gian, sau đó cũng không nhiều lời. Nếu đây đúng là vật gia truyền thì vì sao Tư Mã Liệt không biết? Tư Mã U Nguyệt cản thấy thân thế bản thân có gì đó bí ẩn chứ không đơn giản chủ là Ngũ thiếu gia của phủ tướng quân.

Tư Mã U Nguyệt thả nhẫn vào lại trong hộp. Hiện tại nàng không có linh lực, không thể nhỏ máu nhận chủ.

Ngón tay Tư Mã U Nguyệt quét qua bản đồ rồi dừng lại, ánh mắt trở nên tập trung hơn. Phụ thân của thân thể này nói đây là bản đồ của một nơi quan trọng, tuyệt đối không được để ai biết nàng đang sở hữu nó.

Bản đồ đã có chút cũ nát, hẳn niên đại không nhỏ. Có điều Tư Mã U Nguyệt lại không nhìn ra đây là bản đồ dẫn tới đâu, hơn nữa còn không có chú thích gì cả.

“Bản đồ thì bản đồ nhưng phụ thân “thân sinh” à. Ông cũng phải nói ta biết đây là bản đồ dẫn tới đâu chứ. Bằng không ta cầm có ích lợi gì.”

Tư Mã U Nguyệt lắc lư đầu, khẽ thở dài. Không biết phụ thân kia thần bí như vậy là vì cái gì.

Cuối cùng Tư Mã U Nguyệt cầm khối đá màu đen lên, đặt giữa lòng bàn tay ngắm nghía một hồi. Nhìn mãi cũng chẳng ra đây là bộ dáng của thần khí viễn cổ.

“Thứ đen xì còn nặng như quả tạ này là thần khí viễn cổ ư?”

Tư Mã U Nguyệt khó tin nói:

“Phụ thân nói thứ này nhận chủ còn biết lựa chọn nữa. Chẳng lẽ hai ta không có duyên nên ta mới không có chút cảm giác gì với người?”

Tư Mã U Nguyệt bỏ cục đá vào lại hộp rồi đóng nắp lại cất đi. Nàng chuẩn bị tu luyện. Chỉ cần trở thành linh sĩ, nàng có thể lấy máu nhận chủ với nhẫn không gián. Tới lúc đó thì biết bên trong đó có gì rồi. Tư Mã U Nguyệt rất tò mò với những thứ phụ thân kia để lại bên trong cái nhẫn này.

Nàng sờ huyễn giới trên tay, thầm nghĩ nhẫn không gian thật phiền toái, phải tu luyện mới có thể nhận chủ. Nếu giống huyễn giới thì tốt biết bao!

Tư Mã U Nguyệt dẫn linh khí vào cơ thể hết một ngày trời. Đồng thời cũng bắt đầu cảm ứng linh khí xung quanh. Lần này Tư Mã U Nguyệt cẩn thận quan sát, nàng cảm ứng được các điểm sáng nhiều màu, có màu ít có màu nhiều. Mà những điểm sáng đó dường như cũng cảm nhận được Tư Mã U Nguyệt, chúng không ngừng bay lượn xung quanh nàng. Dường như rất háo hức được tiến vào cơ thể của nàng.

Tư Mã U Nguyệt dừng minh tưởng lại trước giờ cơm tối. Nàng nghĩ hẳn các ca ca cũng đã về rồi.

“Thiếu gia, Tứ thiếu gia tới, đang ở phòng khác chờ ngài.”

Vân Nguyệt đứng ngoài cửa bẩm báo.

“Ta biết rồi. Nói huynh ấy ta ra ngay.”

Tư Mã U Nguyệt vừa rời khỏi giường vừa nói.

“Dạ.”

Vân Nguyệt đáp rồi rời đi luôn.

Tư Mã U Nguyệt đặt chiếc hộp dưới gối đầu rồi vội vã rời đi. Nàng không phát hiện bên trong hộp gỗ có tia sáng phát ra.

“Tứ ca, sao huynh lại tới đây?”

Tư Mã U Nguyệt đi vào phòng khách thì thấy Tư Mã U Nhạc đang uống trà.

Tư Mã U Nhạc thấy Tư Mã U Nguyệt tới liền đặt chung trà xuống:

“Ta tới gọi đệ cùng đi ăn cơm.”

“Huynh kêu sai vặt nói một tiếng là tốt rồi. Tự mình tới đây làm gì?”

Tư Mã U Nguyệt nghe vậy thì không đi vào nữa mà đứng dựa cửa nói:

“Hiện tại cùng ta đi đi.”

“Ta còn một việc muốn nói với đệ.”

“Chuyện gì?”

“Mục lão sư nói, nếu ngày mai đệ không tới học viện, ông ấy sẽ bảo hiệu trưởng khai trừ đệ. Dù quốc vương có nói giúp cũng đệ cũng không được đi học lại đâu.”

Tư Mã U Nhạc nói.

“Mục lão sư? Mục lão sư nào?”

Tư Mã U Nguyệt chớp mắt, khó hiểu hỏi tứ ca nhà mình.

Thấy Tư Mã U Nguyệt như thế, Tư Mã U Nhã vỗ đầu nàng, cười đáp:

“Là chủ nhiệm của đệ đấy.”

Tư Mã U Nguyệt nghĩ tới chủ nhiệm khoa, này là chức vụ giống như chủ nhiệm lớp ở thế kỷ hai mốt vậy. Trừ bỏ dạy học còn quản luôn các chuyện khác của lớp nữa.

Tư Mã U Nhạc nhìn bộ dáng trầm mặc của Tư Mã U Nguyệt liền nghĩ nàng không muốn đi:

“Nếu đệ không muốn đi thì để mai ta nói chuyện với lão sư. Như vậy sau này đệ cũng không cần đi học nữa.”

“Không cần đâu, ngày mai đệ đi học với huynh.”

Tư Mã U Nguyệt lắc đầu.

Trước kia nàng không thể tu luyện nên chẳng thích tới học viện. Hiện tại lại khác, hai ngày này nàng học hỏi thêm rất nhiều thứ, cũng tính thời gian tới sẽ đi học. Tuy ngày mai hơi gấp nhưng cũng không có vấn đề gì.

Vì thế lúc ăn cơm chiều Tư Mã U Nguyệt liền nói việc đi học lại cho Tư Mã Liệt biết. Tư Mã Liệt biết Tư Mã U Nguyệt có thể tu luyện, đi học cũng không tệ nên vui vẻ đồng ý.

Lúc này đám người Tư Mã U Tề mới biết Tư Mã U Nguyệt đã tu luyện lại được, cả bốn đều vui mừng không thôi.

Ăn cơm xong, Tư Mã U Nguyệt quay về phòng tiếp tục minh tưởng. Bất quá lần này nàng không cảm ứng điểm sáng nữa mà thử dẫn điểm sáng vào cơ thể mình.

Ngay từ đầu những điểm sáng đó còn kháng cự nhưng không lâu sau, khi điểm sáng thứ nhất quy phục, theo kinh mạch Tư Mã U Nguyệt tới bụng nàng và dùng lại thì cái thứ hai thứ ba… liên tiếp thi nhau đi tiến vào, không ngừng “đóng quân” một cách thần tốc bên trong cơ thể Tư Mã U Nguyệt.

Trong lúc này, hộp gỗ lại phát ra áng sáng rực rỡ, quanh mang chiếu rọi khiến điểm sáng tụ tập bên người Tư Mã U Nguyệt càng thêm dày đặc, cuối cùng tất cả đều được nàng hấp thu hết.

Tới nửa đêm, Tư Mã U Nguyệt mới dừng lại. Vì ngày mai đi học nên nàng phải nghỉ ngơi. Lúc này, ánh sáng từ hộp gỗ cũng tắt lịm đi. Hết thảy cứ như chưa từng xảy ra…

Bình Luận (0)
Comment