Chương 18: Quay Lại Học Viện
Sáng sớm hôm sau, Tư Mã U Nguyệt được xe đưa tới học viện. Xe kéo bằng linh thú khá giống với kiếp trước. Chẳng qua động vật dùng để kéo xe có đủ các dạng, không phải chỉ mỗi ngựa là hết.
Thú kéo xe mà Tư Mã Liệt chuẩn bị cho Tư Mã U Nguyệt là sói. Bốn con phong bạo lang uy phong lẫm lẫm, con nào cũng là linh thú ngũ cấp.
Linh thú này người bình thường muốn khế ước cầu mà không được. Bây giờ lại thành thú kéo xe cho Tư Mã U Nguyệt. Vì thế dọc đường không ít ánh mắt tìm tòi quan sát cỗ xe.
“Tứ ca, tam ca đâu rồi?”
Tư Mã U Nguyệt nhìn thùng xe cực lớn mà chỉ có mình và Tư Mã U Nhạc thì khó hiểu hỏi.
“Tam ca và bạn cùng phòng của huynh ấy phải ra ngoài làm nhiệm vụ, vì thế trời vừa sáng đã đi rồi.”
Tư Mã U Nhạc trả lời.
“Làm nhiệm vụ?”
Tư Mã U Nguyệt nghi hoặc nhìn Tư Mã U Nhạc. Làm nhiệm vụ là sao?
Vốn đang chăm chú đọc sách, Tư Mã U Nhạc bèn dừng lại giải thích:
“Học viên không chỉ học lý thuyết là xong. Thỉnh thoảng sẽ giao nhiệm vụ cho học sinh, giúp học sinh nâng cao kinh nghiệm. Tùy vào thực lực khác nhau mà nhiệm vụ cũng khác nhau. Lần này các huynh ấy phải tới nơi khác làm nhiệm vụ, hẳn phải mất một đoạn thời gian mới quay lại.”
“Thì ra là thế.”
Tư Mã U Nguyệt gật đầu. Xem ra học viện này cũng không quá nhàm chán!
“Đúng rồi, ta quên nói với đệ. Hôm qua và hôm nay là ngày học viện tuyển chọn học sinh mới. Nếu đệ có hứng thú hãy tới tham quan. Chỉ là sáng nay ta phải đi gặp lão sư, không thể đi cùng đệ. Hay để buổi chiều ta dẫn đệ đi?”
Tư Mã U Nhạc nói.
“Không cần đâu, huynh có việc thì đi đi. Có gì đệ sẽ tự mình đi xem.”
Tư Mã U Nguyệt lắc đầu đáp.
Nàng biết Tư Mã U Nhạc sợ bản thân một mình đi lại sẽ nhàm chán hoặc bị bắt nạt. Có điều nàng cũng không thể bắt huynh ấy bồi mình mỗi ngày. Lớn rồi phải tập độc lập. Huống chi bên trong nàng là linh hồn của một người trưởng thành.
“Nguyệt Nhi trưởng thành rồi!”
Tư Mã U Nhạc tán thưởng nhìn Tư Mã U Nguyệt.
Này…
Tư Mã U Nguyệt bị nói thế thì có chút câm nín. Tam ca này chỉ lớn hơn nàng có ba tuổi, lời vừa rồi nói cứ như lớn hơn cả chục tuổi không bằng! Vì không để bị phát hiện bản thân trợn mắt khinh thường, Tư Mã U Nguyệt kéo màn nhìn ra bên ngoài. Lúc này nàng phát hiện xung quanh rất náo nhiệt. Hẳn là vì hôm nay học viện tuyển sinh, Tư Mã U Nhạc nói, mỗi lần học viện tuyển sinh đều đặc biệt xôm tụ.
Xe kéo đưa hai người họ tới học viện, Tư Mã U Nhạc cẩn thận dẫn Tư Mã U Nguyệt tới trước phòng học, xác nhận nàng ổn thỏa mới rời đi.
Tư Mã U Nguyệt xuất hiện khiến phòng học vốn ồn áo bỗng an tĩnh lạ thường. Thế nhưng sau đó là vài tiếng huýt sáo, còn có những âm thanh trêu gheo kỳ quái.
“Sao phê vật lại đi học rồi?”
“Ha ha, chẳng lẽ vì soái ca nào đó, ngươi chuẩn bị theo đuổi người ta à?”
“Nghe nói lần trước hắn đùa giỡn công tử Mộ Dung An, bị đánh thiếu chút nữa là toi mạng.”
“Khó trách lâu như vậy không thấy hắn đi học, nguyên lai ở nhà dưỡng thương!”
“Người như hắn nên đánh chết cho rồi! Một phế vật vô dụng không có gia tộc che chở thì làm gì sống được tốt như thế?”
“…”
Tư Mã U Nguyệt nghe vậy thì hừ lạnh trong lòng, yên lặng nhớ hết mặt đám người đã chế giễu mình. Tư Mã U Nguyệt tới một chỗ trống cuối lớp học ngồi xuống, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Kỳ thật đối với đời trước mà nói, nàng ta sống rất tốt. Nàng không thích học tập do không thể tu luyện, nàng cũng chẳng có hứng thú về chuyện này. Đời trước thích soái ca, việc này cũng không đáng trách vì nàng ta là nữ nhân mà. Chẳng qua việc hoa si này khiến người khác khó lòng tiếp nhận mà thôi. Bất quá dù gia thế hiển hách nàng cũng không ỷ thế hiếp người, càng không ăn chơi trác táng, dẫn theo hạ nhân phá phách khắp nơi.
Mọi người vây quanh Tư Mã U Nguyệt một hồi lại chuyển sang thảo luận chuyện học hành. Thấy nàng không có phản ứng gì thì hứng thú đám người đó cũng dần tan biến, chuyển sang nói về chuyện tân sinh nhập học.
Bất quá cũng có người vẫn chưa nguôi hứng thú với Tư Mã U Nguyệt mà truyền chuyện nàng đi học lại ra ngoài. Rất mau, mọi người đều biết đệ nhất phế vật của học viện đã đi học lại!
Dưới một đình hóng mát bên bờ hồ, vài người ngồi xung quanh thảo luận về chuyện Tư Mã U Nguyệt đi học lại.
“Mộ Dung, chẳng lẽ phế vật này lại muốn tới quấn lấy người?”
Một người ngồi đối diện Mộ Dung An nói.
Đích thật Mộ Dung An có bề ngoài khá xinh đẹp. Nếu ở hiện đại hẳn cũng là một minh tinh sáng chói, hắn mặc một thân bạch y, trông có vẻ siêu phàm thoát tục. Nghĩ tới lời người vừa rồi nói thì nhịn không được mà nhăn mày.
“Đúng vậy, ta cũng thấy thế. Có phải phế vật thấy gần đây ngươi không rời khỏi học viện nên mới theo vào?”
“Lần trước đánh hắn như thế, cứ tưởng người nhà của hắn sẽ tới tìm tới báo thù. Không ngờ đợi lâu như vậy cũng không thấy gì.”
Thiếu nữ ngồi bên người Mộ Dung An cũng có mặt lúc Tư Mã U Nguyệt bị đánh lần trước. Nghe thấy Tư Mã U Nguyệt quay lại học viện thì nhịn không được mà hỏi:
“Mộ Dung, nếu hắn tiếp tục quấn lấy ngươi thì làm sao đây?”
Mộ Dung An cầm tay nữ tử:
“Yên tâm, ta sẽ không để hắn có cơ hội này.”
Tư Mã U Nguyệt ngồi được chốc lát thì có người bảo lão sư muốn gặp nàng. Thười điểm tới nơi, Tư Mã U Nguyệt thấy một nam tử nho nhã, tuổi không lớn đang vừa cười vừa uống trà. Bộ bạch sam mặc trên người hắn ngăn cách khiến người khác cảm thấy không thể với tới.
Thấy Tư Mã U Nguyệt tới nơi, ánh mắt Mục lão sư lộ ra vẻ chán gehst. Bấy quá sau đó vẫn mỉm cười nói:
“Tư Mã U Nguyệt, đây là lão sư của học sinh năm nhất, Phong Hành Trình.”
Tư Mã U Nguyệt khom người hành lễ:
“Phong lão sư.”
Phong Hành Trình xoay người nhìn Tư Mã U Nguyệt, trên mặt không có tí nào chán ghét.
“Ngươi chính là Tư Mã U Nguyệt? Về sau phải cố gắng học tập, bằng không ta sẽ phạt ngươi đấy.”
Tư Mã U Nguyệt bị lời nói của Phong Hành Trình làm cho hồ đồ, không khỏi nghi hoặc nhìn hai người trước mặt.
“Khụ khụ, là vầy. Vì ngươi chưa từng đi học nên sợ sẽ không theo kịp bạn cùng lớp. Vì thế ta đã nói với hiệu trưởng nhân lúc hôm nay tuyển chọn tân sinh thì để ngươi đi theo học tập. Như vậy khá tốt cho ngươi. Về sau ngươi sẽ là học trò của Phong lão sư.”
Mục lão sư giải thích.
Tư Mã U Nguyệt nhìn bộ dáng Mục lão sư, tuy ông ta cực lực che giấu nhưng nàng vẫn thấy được cảm xúc vui vẻ trong mắt ông ta.
Trong lớp có cực phẩm phế vật như nàng là chuyện khiến ông ta mất mặt. Tiễn nàng đi xong thì hoan hô còn chẳng kịp nữa kìa.
Phải biết, người ưu tú như ông ta phải dạy dỗ một phế vậy là chuyện mất mặt cỡ nào! Chẳng biết hiệu trưởng từ đâu tìm được một nhân tài chịu thu giữ đệ tử như Tư Mã U Nguyệt kia nữa!