Chương 22: Linh Hồn Châu – Thần Khí Chí Tôn
Tư Mã U Nguyệt không biết bản thân hôn mê bao lâu. Nàng lâm vào cảnh mơ thật dài, đó là những gì đời trước trải qua. Mọi chuyện cứ như phim điện ảnh được trinh chiếu. Còn Tư Mã U Nguyệt là một vị khách ngồi trong màn đêm, nhìn mọi thứ không ngừng đổi thay. Qua một hồi, tâm nàng bỗng nhiên đau xót.
“U Nguyệt, chuện này hôm nay là do bọn họ tính kế chúng ta đã lâu, không thể trách con.”
“Tây Môn U Nguyệt, nhìn thân nhân chết đi trước mắt mình ngươi thấy thế nào? Ha ha ha…”
“U Nguyệt, con phải sống thật tốt…”
“Nguyệt Nguyệt, dù con có đi tới đâu, Tiểu Hống cũng ở cùng con.”
“Tây Môn U Nguyệt, ngươi chết đi!”
Tư Mã U Nguyệt đứng trong bóng tôi lắng nghe âm thanh khi thì ôn nhu khi thì tràn ngập sát ý khiến tim nàng cực kỳ đau, cứ như bị ai đó xé rách vậy. Tư Mã U Nguyệt có gắng tìm kiếm nơi phát ra âm thanh. Có điều dù nàng làm thế nào thì đôi mắt cũng như bị dính vào nhau, không cách nào mở ra được.
“A…”
Tư Mã U Nguyệt choàng tỉnh, cảm giác kia dần tan theo cơn mơ. Nàng hít thở từng ngụm, cả người cứ như bị vớt ra từ trong nước.
“Nguyệt Nguyệt, ngươi tỉnh rồi. Huhu, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh, ngươi hù chết Tiểu Hống rồi!”
Tư Mã U Nguyệt chưa kịp bình tĩnh lại thì Tiểu Hống vọt vào lòng nàng, lớn tiếng khóc lóc.
Tư Mã U Nguyệt bị tiếng khóc của Tiểu Hống gây chú ý. Nàng ôm nó lại, vuốt ve người nó:
“Đừng khóc, chẳng phải ta không sao rồi à?”
“Huhu, là do Tiểu Hống không tốt. Nếu không phải ta kêu ngươi trích máu nhận chủ ngươi sẽ không xỉu.”
Tiểu Hống âm thầm tự trách.
Tư Mã U Nguyệt bế nó lên, hôn lên trán nhỏ của nó:
“Tiểu Hống, chẳng phải ta vẫn tốt sao?”
Tuy cảnh trong mơ có chút mơ hồ nhưng Tư Mã U Nguyệt cảm giác sự ngăn cách của cả hai như được xóa tan, cảm giác thân cận hơn rất nhiều.
Đây không chỉ do khế ước mà ra, nó như được hình thành từ rất lâu rồi, là một dạng tình nghĩa.
Tư Mã U Nguyệt ôm Tiểu Hống đứng lên, nàng nhìn hoàn cảnh lạ lẫm có núi có sông có nhà không khác gì bên ngoài. Đáng tiếc lại chẳng có ai hết.
“Đây là đâu?”
Tư Mã U Nguyệt nhìn quanh, phát hiện ra đây không phải vùng phụ cận của kinh thành thì ngạc nhiên hỏi.
“Vừa rồi Nguyệt Nguyệt ngất xỉu, một đạo ánh sáng đã dẫn chúng ta tới đây. Ta không biết đây là đâu.”
Tiểu Hống hỏi.
“Nơi này là bên trong linh hồn châu.”
Âm thanh trẻ con vang lên.
“Bên trong linh hồn châu? Ngươi là ai?”
Tư Mã U Nguyệt dạo một vòng, nàng không thấy bất kỳ con người hay động vật nào.
Một bóng dáng dần hiện lên trước mặt Tư Mã U Nguyệt, thân ảnh nho nhỏ của hài tử lên ba, búi tóc xinh xinh trên dầu, người mặc yếm đỏ rực. Nó nhìn một người một thú nói:
“Ta là linh hồn của linh hồn châu. Đây là thế giới bên trong linh hồn châu…”
Thế giới bên trong linh hồn châu?
Thấy nghi hoặc của Tư Mã U Nguyệt và Tiểu Hống, khí linh giải thích:
“Linh hồn châu tự hình thành một thế giới nhỏ giống với thế giới bên ngoài cảu các người.Không, tốt hơn thế giới bên ngoài của các người nhiều.”
Tư Mã U Nguyệt gật đầu đồng ý. Đúng là nơi này tốt hơn bên ngoài nhiều, đặc biệt là mức độ nồng đậm của linh khí. Một tay mơ như nàng còn có thể cảm nhận được linh khí mà không cần minh tưởng. Thật sự tốt hơn bên ngoài nhiều. Ngay cả sông nước cũng tràn đầy linh khí, mặt đất còn có rất nhiều dược liệu nữa.
“Dược liệu này tới từ đầu?”
Tư Mã U Nguyệt nhìn đồng ruộng trước mắt cùng một đống dược liệu liền hỏi.
“Đây là do chủ nhân trước lưu lại. Dược liệu có niên đại mấy chục vạn năm.”
Khí linh nói tiếp:
“Những thứ này được gieo trồng trước đây, đúng giờ ta sẽ tưới nước cho nó.”
“Chủ nhân trước đây?”
“Đúng vật, là chuyện của mấy chục vạn năm trước. Lâu đến mức ta đã dần quên rồi.”
Khí linh hồi tưởng, ánh mắt nhìn về nơi xa, bên trong là sâu đậm cô đơn.
Có lẽ vì là mối quan hệ khế ước nên Tư Mã U Nguyệt cảm nhận được sự tịch mịch của đứa nhóc này. Theo bản năng đi tới ôm nó vào lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu nó.
“Về sau có ta bồi ngươi, ngươi sẽ không cô đơn nữa.”
Thân thể bé nhỏ của khí linh chấn động, có chút cứng ngắc. Cảm nhận được sự ấm áp từ cái ôm của Tư Mã U Nguyệt, nó dần thả lỏng, nhẹ đáp:
“Ừ.”
Tư Mã U Nguyệt vỗ đầu khí linh, ôm nó bước đi:
“Chúng ta đi tham quan một vòng nào.”
“Được a!”
Tiểu Hống đứng trên vai Tư Mã U Nguyệt hưng phấn nói. Nó rất tò mò về nơi này.
Tư Mã U Nguyệt dạo một vòng, nhìn những thứ chủ nhân đời trước lưu lại. So với Tàng Thư Các của Tư Mã gia thì nhiều hơn hẳn. Có thư tịch viễn cổ, trong đó là nhiều cuốn sách đã bị thất truyền. Khí linh nói những thư tịch đó được tích lũy từ đời chủ nhân đầu tiên rồi.
Nhìn đống sách đó, Tư Mã U Nguyệt thật vui. Những thứ thuộc về viễn cổ lợi hại hơn nhưng thứ ở hiện tại nhiều. Vì đủ các loại nguyên nhân mà đồ vật viễn cổ dần thất truyền.
Theo khí linh nói, chủ nhân đời trước đủ các loại chức nghiệm nên sách cũng khá là toàn diện, luyện đan luyện khí thuần thú gì có đủ. Nghe vậy Tư Mã U Nguyệt xém chút nữa bị liệt cái lỗ tài. Đúng là đại bảo khố mà.
Bất quá điều khiến nàng hưng phấn nhất vẫn là mấy lời khí linh sắp nói.
“Linh hồn ngươi có chút thiếu khuyết, hẳn lúc trước từng chịu tổn thương không nhỏ. Linh hồn châu có thể giúp ngươi chữa trị linh hồn, đương nhiên cũng giúp ngươi tu luyện nữa.”
“Còn hỗ trợ tu luyện nữa?”
Tư Mã U Nguyệt kinh ngạc nói.
“Ngươi cảm ứng một tí ở phía bụng ngươi đi.”
Tư Mã U Nguyệt làm theo, hiện tại nàng không thể nhìn vào bên trong cơ thể nhưng Tư Mã U Nguyệt vẫn cảm nhận được trong bụng có một đoàn linh lực màu đỏ giống cái hồ nước vậy.
“Hiện tại ngươi chưa thể nhìn vào trong cơ thể, bằng không ngươi sẽ nhận ra trong bụng mình có một thứ giống hồ nước. Đây là thứ linh hồn châu chuẩn bị để giúp ngươi tu luyện. Linh khí ngươi hút vào sẽ được dẫn tới đó, hơn nữa còn tự động phân loại ra. Chờ ngươi nhìn được bên trong cơ thể sẽ tự hiểu.”
Khí linh giải thích.
“Nói cách khác, lúc ta tu luyện không cần tốn công phân chia linh khí theo loại, còn có thể cùng lúc hấp thụ một lần nhiều loại linh khí? Linh hồn châu sẽ giúp ta phân loại chúng?”
Tư Mã U Nguyệt như không tin được những gì mình vừa nghe được. Nếu đúng là thế, nàng có được một bàn tay vàng rồi!?
“Đúng vậy.”
Khí linh bình tĩnh nói. Nhưng Tư Mã U Nguyệt nghe xong thì không được bình tĩnh như vậy, nàng hung hăng hôn mạnh lên mặt khí linh.
“Toàn nước miếng, dơ muốn chết!”
Tuy khí linh lấy tay chà chà lên mặt, bộ dáng vô cùng ghét bỏ nhưng hai má lại xuất hiện rạng mây hồng khiến Tư Mã U Nguyệt và Tiểu Hống cười ha hả.