Chương 23: Bạn Cùng Phòng
Tư Mã U Nguyệt gọi khí linh là Tiểu Linh Tử. sau khi tìm hiểu xong thì quay lại phòng mình.
Bấy giờ Tư Mã U Nguyệt mới nhớ bản thân phải chuẩn bị dọn tới ký túc xá ở, vì thế nàng gọi hai nha hoàn tới hỏi. Lúc này mới biết bản thân đã tu luyện hết bốn ngày, dọa đến nàng thật nhanh nhét đồ dùng cần thiết vào nhẫn không gian rồi chạy nhanh ra ngoài.
“Vân Nguyệt, vừa rồi thiếu gia dùng nhẫn không gian dọn đồ đúng không?”
Xuân Giản ngơ ngác hỏi.
Vân Nguyệt cũng bị hành động nóng vội của Tư Mã U Nguyệt dọa một trận, ngốc nghếch gật đầu:
“Hình như vậy.”
“Nghĩa là thiếu gia có thể tu luyện?!”
“Đúng thế, thười điểm chuẩn bị rời đi ngài ấy còn bảo chúng ta phải ở nhà chăm chỉ tu luyện…”
Sau đó cả hai nghi hoặc nhìn nhau:
“Người đó, thật là thiếu gia của chúng ta?”
“Có lẽ… là vậy…”
Tư Mã U Nguyệt nói với Tư Mã Liệt một tiếng rồi ngồi xe thú chạy nhanh tới học viện. Nghĩ bản thân trễ nhiều ngày như thế, không biết Phòng Hành Trình có đuổi học nàng không.
Trong học viện Đế Quốc, Phong Hành Trình đi vào phòng học dành cho học sinh năm nhất. Nhìn đến dãy bàn cuối thì ánh mắt lóe lên:
“Hai ngày nay các con đã có hiểu biết sơ về học viện. Hẳn các con cũng đã hiểu sơ về việc tu luyện, những thứ cơ bản ta sẽ không lặp lại. Hiện tại chúng ta học cách dẫn linh khí vào trong cơ thể…”
Kết thúc ngày học, học sinh mới quay lại phòng ký túc xá của mình.
Nhóm tân sinh kỳ này có thiên phú rất tốt, đa phần đều hiểu biết về chuyện tu luyện.
Dĩ nhiên đối với những tân sinh có thiên phú, đãi ngộ cũng đặc biệt tốt. Đa phần mọi người đều ở ký túc xá dùng chung, năm người một tiểu viện. Tuy sân không lớn nhưng mọi thứ đều đầy đủ. Ngoại trừ một căn nhà nhỏ dành cho năm người sinh hoạt ra còn có phòng bếp, phòng tắm, hoa viên nhỏ.
Tại một tiểu viện, Bắc Cung Đường đang chuẩn bị mở cửa thì phát hiện cửa không khóa.
“Bắc Cung Đường, sao mỗi lần tan học ngươi đều đi nhanh như vậy? Mọi người đi chung với nhau không tốt à?”
Tiếng thở hổn hển cùng tiếng oán giận hòa vào nhau, Bắc Cung Đường xoay người liền thấy bạn cùng phòng của mình là Khúc Béo cùng Âu Dương Phi với vẻ mặt lạnh lùng và Ngụy Tử Kỳ ôn nhu như ngọc.
Tên thật của Khúc Béo Là Khúc Ly, bởi vì lớn lên béo trong nên ngày đầu tiên gặp nhau, hắn nói mọi người có thể gọi mình là Khúc Béo.
“Không phải các người?”
Bắc Cung Đường nhìn ba người kia thì hơi nhíu mày.
“Sao vậy?”
Âu Dương Phi nhạt bén nhận ra vấn đề.
Bắc Cung Đường nhích qua một bên khiến mọi người nhìn được cửa không khóa:
“Không phải ta mở.”
“Nga, hẳn là bạn cùng phòng còn lại rồi?”
Ngụy Tử Kỳ lên án, hắn đẩy đại môn hướng vào sân lớn:
“Thật tò mò đó sẽ là ai a!”
Ngụy Tử Kỳ đi vào, những người khác cũng nối đuôi. Quả nhiên ở căn phòng bên phải thứ hai có tiếng động.
Trong phòng, Tư Mã U Nguyệt đang dùng giẻ lau ghế. Tiểu Hống đang nằm bò trên chiếc bàn đã được dọn sạch, không ngừng oán giận:
“Nhà này thật nhỏ, mỗi người chỉ có một căn phòng. So với nhà trước kia ngươi ở kém xe.”
“Kỳ thật cũng không tệ, dưới lầu là nơi học tập, trên lầu là phòng ngủ, rất tốt!” Còn nữa, có chỗ ở là được, muốn phòng lớn làm gì.”
Tư Mã U Nguyệt duỗi tay chọn đầu Tiểu Hống.
Tiểu viện có hai tầng, trên dưới nối liền nhau bởi cầu thang. Thân hình Tiểu Hống nghiêng sang một bên, lật qua lật tới trên bàn.
“Nguyệt Nguyệt, ngươi mau chóng khôi phục thực lực đi. Linh hồn ngươi bị tổn thương khiến thực lực ta đại suy giảm, hiện tại ta yếu muốn chết!”
“Việc này không gấp được.”
Tư Mã U Nguyệt nói:
“Dù sao tuổi tác ngươi không nhỏ, chờ thêm vài trăm năm cũng không sao.”
“Ai da da….”
Tiểu Hống trợn mắt nhìn trời.
“Đúng rồi, ngươi nhớ kỹ nhé. Ngàn vạn lần không được bại lộ thân phận trước mặt người khác, ngươi chỉ là con thỏ nhỏ bình thường thôi.”
Tư Mã U Nguyệt dặn dò.
“Ta biết rồi, ngươi nói nhiều quá. Ta sẽ không để lộ rồi gây phiền toái cho ngươi!”
Tiểu Hống đáp.
“Biết là tốt.”
Tư Mã U Nguyệt tiếp tục dọn dẹp.
“Khụ…khụ….”
Ngoài cửa truyền tới tiếng ho khan khiến Tư Mã U Nguyệt xoay người nhìn lại, lúc này trước cửa có bốn người đang đứng.
“Sao lại là ngươi!”
Khúc Béo thấy Tư Mã U Nguyệt thì ngạc nhiên nói.
“Ngươi biết bạn cùng phòng mới này?”
Ngụy Tử Kỳ hỏi.
“Ặc… cũng biết.”
Khúc Béo có chút sợ hãi nhìn Tư Mã U Nguyệt, cứ như tùy thời nàng sẽ lao lên đánh hắn vậy.
Khúc Béo là người kinh thành. Tất nhiên biết nhân vật đỉnh đỉnh đại danh như Tư Mã U Nguyệt, còn biết cả chuyện Tư Mã U Nguyệt là đoạn tụ nữa.
“Các người là bạn cùng phòng với ta?”
Tư Mã U Nguyệt nhìn bốn người họ cười cười. Tới khi thây vẻ mặt của Khúc Béo thì mặt đen lại:
“ Khúc Béo, ngươi sợ cái gì. Ta không có hứng thú với ngươi!”
Không có hứng thú? Này là sao?
“Xin chào, ta là Ngụy Tử Kỳ, ở nhà bên trái ngươi.”
Ngụy Tử Kỳ nhìn Tư Mã U Nguyệt mỉm cười giới thiệu.
“Âu Dương Phi, thứ nhất phía tây.”
Âu Dương Phi nói.
“Bắc Cung Đường, bên trái ngươi.”
“Ta biết các ngươi, khi tuyển sinh có thấy qua, Âu Dương Phi là song hệ, Bắc Cung Đường là tam hệ.”
Tư Mã U Nguyệt nói.
Nàng không ngờ bạn cùng phòng lại là đám người có thiên phú tốt nhất. Vì sao Phong Hành Trình lại an bài thế này?
“Ta…ta…”
“Ngươi ở phòng thứ hai gian phía tây, ngươi không cần nói.”
Tư Mã U Nguyệt nhìn Khúc Béo thì cảm thấy có chút bó tay.
“Bọn ta đã tự giới thiệu hết rồi, ngươi vẫn chưa giới thiệu ngươi là ai.”
Ngụy Tử Kỳ nói.
“Ta tên Tư Mã U Nguyệt.”
“Ngươi là Tư Mã U Nguyệt? Không phải là Tư Mã U Nguyệt đó chứ…”
Ngụy Tử Kỳ kinh ngạc nhìn Tư Mã U Nguyệt, biểu tình có chút thái quá.
Ngay cả Âu Dương Phi cũng không bình tĩnh như trước.
“Tư Mã U Nguyệt, tôn tử thứ năm của Đại tướng quân Tư Mã Liệt, đệ phất phế vật, hoa si của Đông Thần quốc.”
Bắc Cung Đường nhìn Tư Mã U Nguyệt, không chút lưu tình nói ra.
“Tạm biệt, ta về phòng.”
Nói xong nàng ta không chút lưu tinh xoay người rời đi.
Nữ tử này thật lạnh lùng! Rõ ràng là đại mỹ nữ nhưng hiện tại thành băng sơn mỹ nhân rồi.
Nghĩ tới lần trước chạm mặt, Tư Mã U Nguyệt cảm thấy trên người nàng ta cất dấu bí mật gì đó không muốn người khác biết.
“Ta cũng về phòng.”
Âu Dương Phi nói xong cũng rời đi.
“Khụ khụ, này, hoan nghênh bạn cùng phòng mới.”
Ngụy Tử Kỳ có chút xấu hổ nói:
“Hôm nay lão sư giảng rất nhiều kiến thức mới, ta phải quay về ôn tập. Hẹn gặp lại.”
Tư Mã U Nguyệt nhìn bộ dáng Ngụy Tử Kỳ chạy trối chết thì sờ sờ mũi mình.
Tính ra nàng lớn lên cũng có chút đẹp trai mà, sao hắn ta phản ứng như vậy? Nàng cũng đâu có khủng bố lắm?
“Khụ khụ, này, ta cũng phải về phòng tu luyện.”
Khúc Béo chuẩn bị trốn.
“Khúc Béo, ngươi đứng lại cho ta!”
Tư Mã U Nguyệt nắm cổ áo Khúc Béo, túm hắn lại.
“Sao, sao thế?”
Thất ánh mắt Tư Mã U Nguyệt không có ý tốt, Khúc Béo dùng tay che trước ngực theo bản năng, vẻ mặt phòng bị.