Chương 29: Chủy Thủ
Người đứng xem xung quanh đài khiếu chiến không ít. Đại bộ phận tới để xem Tư Mã U Nguyệt bị xử lý thế nào, phải cuốn gói rời khỏi học viện thế nào.
Bọn họ không thể đụng tới Tư Mã U Nguyệt nhưng nhìn vẫn rất vui vẻ nhìn bộ dáng chật vật bị đánh đuổi của nàng.
“Sao phế vật kia còn chưa tơi?”
Tuy trước mặt Tư Mã U Nguyệt họ không dám gọi nhưng sau lưng thì không ngừng bàn tán.
“Đừng nói phế vật kia sợ hãi rồi nha?”
Một người hỏi.
“Có thể lắm. Rốt cuộc thì Mộng tiểu thư vẫn là linh sĩ, hắn ta chỉ là phế vật. Lấy tính cách của hắn, rất có khả năng sẽ lâm trận bỏ trốn.”
“Nếu là vậy, có khi nào hắn không cân mặt mũi mà ở lì tại học viện không!”
“Hắn cũng có mặt mũi à! Da mặt phế vật dày còn hơn tường thành nữa. Bằng không cũng chẳng ngại sống chết mà quấn lấy Mộ Dung công tử!”
“Mộ Dung công tử cũng thật đáng thương, bị một tên nam nhân yêu thích. Mỗi lần Mộ Dung nghe thấy tên Tư Mã U Nguyệt, biểu tình đáng thương vô cùng.”
“Ha ha ha, không biết đám Mộ Dung công tử có tới nhìn Tư Mã U Nguyệt bị đuổi khỏi học viện không?”
“Có chứ, ở đằng kia kìa!”
Đám người nhìn qua liền thấy Mộ Dung An và tiểu thư gia tộc Nạp Lan, Nạp Lan Lam.
“Mộ Dung, có khi nào Tư Mã U Nguyệt không tới chẳng?”
Nạp Lan Lam ngồi bên cạnh Mộ Dung An, khí chất đại tiểu thư cao quý thể hiện rõ ràng.
“Dù hắn không tới ta cũng có cách khiến hắn biến mất khỏi học viện!”
Mộ Dung An nói tiếp:
“Ta cứ tưởng hắn đã bị đuổi học, không ngờ lại được chuyển tới lớp tân sinh. Nếu Tư Mã U Nguyệt còn dám tới quấy rầy ta thì đừng trách ta ra tay tàn nhẫn!”
“Tỷ phu, ngươi cứ yên tâm, chắc chắn phế vật kia không dám tới quấy rầy các người.”
Nạp Lan Kỳ cười nói.
“Đệ đệ, ngươi nói bậy cái gì!”
Nạp Lan Lam xấu hổ.
“Ha ha, dù sao hai người đã tiến triển tới nước này rồi, chỉ còn thiếu một cái hôn lễ nữa là xong. Trong lòng ta, Mộ Dung ca ca chẳng khác gì tỷ phu của ta cả. Đúng không tỷ phu?”
Nạp Lan Kỳ không quên kéo Mộ Dung An xuống nước.
Tuy Mộ Dung An không nói gì nhưng hắn cũng chẳng phủ nhận, xem như cam chịu.
“Nhin kìa, phế vật tới rồi!”
Không biết ai vừa hô lên, cả đám liền nhìn ra phía cửa. Lúc này Tư Mã U Nguyệt và Ngụy Tử Kỳ chậm rãi tiến vào.
Mộng Đình đứng giữa đài khiêu chiến thấy Tư Mã U Nguyệt đến thì vung tay lên khiến cả sân im bặt.
“Để chúng ta đợi lâu như vậy. Ta còn tưởng ngươi không dám tới!”
Mộng Đình trào phúng nhìn Tư Mã U Nguyệt.
“Sao lại thế, khó có cơ hội khiến ngươi không gây phiền tối cho ta nữa, cơ hội tốt như vậy ta sẽ không bỏ lỡ.”
Tư Mã U Nguyệt nhìn xung quanh khiêu chiến đài, quả nhiên có rất nhiều người tới! Xem ra người muốn chê cười nàng không ít a!
“Đã tới rồi thì đừng nhiều lời, nhanh tiến hành đi!”
Mộng Đình nôn nóng nói.
Lãng phí nhiều thời gian như thế rồi, ả ta không chờ được nữa.
“Ta ở khán đài chờ ngươi.”
Ngụy Tử Kỳ nói.
“Không cần, rất nhanh là xong. Ngươi đứng đây đợi ta một chút.”
Tư Mã U Nguyệt nói.
“Được rồi.”
Ngụy Tử Kỳ gật đầu, hắn đứng dưới đài khiêu chiến nhìn Tư Mã U Nguyệt bước lên.
Mộng Đình nhìn Tư Mã U Nguyệt, khinh miệt nói:
“Nếu ta là ngươi, ta sẽ trực tiếp nhận thua, giữ mặt mũi cho gia tộc của mình.”
“Tại sao?”
Tư Mã U Nguyệt hỏi.
“Bằng không ta sẽ đánh tới khi ngươi nhận thua. Tới lúc đó, bộ dáng thảm hại của ngươi sẽ khiến toàn bộ phủ tướng quân trở thành trò cười.”
Mộng Đình nói.
“Ngươi tự tin có thể đánh thắng ta?”
Tư Mã U Nguyệt cười đáp.
Mộng Đình ưỡn ngực, hếch cằm, tự tin nói:
“Đương nhiên!”
“U Nguyệt!”
Lúc này Tư Mã U Nhạc cùng Khúc Béo chạy vội từ ngoài vào. Hắn thấy Tư Mã U Nguyệt đang trên đài khiêu chiến thì hồn vía bị dọa lên mây.
“U Nguyệt, sao đệ lại lên đó, mau xuống cho ta!”
Tư Mã U Nhạc rống to.
“U Nguyệt, ngươi xuống mau, hô hô…”
Khúc Béo vừa thở gấp vừa nói.
“Tứ ca, sao huynh lại tới đây?”
Tư Mã U Nguyệt nhìn bộ dáng thở hổn hển của hai người liền đoán được Khúc Béo đi tìm Tư Mã U Nhạc.
Khi nãy không thấy Khúc Béo, nàng còn tưởng ahwns về phòng rồi, không ngờ là đi tìm viện binh cho nàng.
Phần ân tình này nàng ghi tạc!
Thấy vẻ lo lắng trong mắt hai ngươi, Tư Mã U Nguyệt cười cười:
“Tứ ca, đã lên đài khiêu chiến thì chưa định thắng thua sẽ không được rời đi. Trừ phi ta nhận thua, bằng không không được bước xuống.”
Trên đường đi Ngụy Tử Kỳ đã nói rõ quy củ cho nàng.
“Này…”
Tư Mã U Nhạc muốn Tư Mã U Nguyệt trực tiếp nhận thua, ít nhất nàng sẽ không bị đánh thảm.
“Tứ ca!”
Tư Mã U Nguyệt biết tứ ca sẽ nói gì, vì thế nhanh chóng ngăn cản:
“Xem như vì thanh danh của phủ tuớng quân ta cũng không chiến mà chạy! Hơn nữa… ta sẽ không để Tư Mã phủ lần nữa hổ thẹn vì mình.”
Những lời Tư Mã U Nguyệt vừa nói khiến mọi người ngẩn ngơ, sẽ không để Tư Mã phủ hổ thẹn vì mình. Đây là lời mà người như Tư Mã U Nguyệt có thể nói ra sao?!
“U Nguyệt….”
Tư Mã Nhạc nhìn nụ cười trên môi Tư Mã U Nguyệt, lẩm bẩm kêu tên nàng.
Ngũ đệ của hắn không giống như trước.
“Huynh yên tâm, ta không sao!”
Tư Mã U Nguyệt nhìn Tư Mã U Nhạc là một động tác cố lên rồi nói với Mộng Đình:
“Chúng ta bắt đầu thôi.”
Mộng Đình liếc người phía trước một cái, nói với Tư Mã U Nguyệt:
“Nếu ngươi không thể tu luyện ta sẽ nhường ngươi, cho ngươi sử dụng vũ khí. Hiện tại lấy vũ khí của ngươi ra đi!”
Tiểu Hống ngồi trong lòng ngực Ngụy Tử Kỳ, thời điểm nghe Tư Mã U Nguyệt nói đã bắt đầu lộn xộn, khi nghe Mộng Đình bảo lấy vũ khí ra thì cụp tai xuống, dùng hai móng nhỏ che mắt nó lại.
Ngụy Tử Kỳ cảm giác được sự biến hóa của Tiểu Hống, không biết vì sao khi nãy nó còn hưng phấn mà hiện tại lại như vậy. Có điều giây tiếp theo hắn liền rõ ràng.
Bởi vì Tư Mã U Nguyệt lấy chủy thủ ở bên hông ra, bao của chủy thủ rất đơn giả, cứ như trùm một tấm vải bổ lên vậy. Thơi điểm Tư Mã U Nguyệt rút chủy thủy ra, toàn trường bộc phát một trận cười vang.
“Ha ha, phủ tướng quân không có vũ khí à? Tiền mua một thanh vũ khí cũng không có, cư nhiên dùng chủy thủ rỉ sắt chiến đấu với linh sĩ!”
“Cười chết ta mất!”
Tư Mã U Nhạc thấy chủy thủ thì chẳng khác gì Tiểu Hống, dùng tay che mắt lại. Chủy thủ này thật là….!
Mộng Đình thấy vậy thì sửng sốt một chút, sau đó cười nói:
“Tư Mã U Nguyệt, ngươi không có linh lực thì thôi. Cư nhiên còn lấy thanh chủy thủ này ra tỷ thí với ta nữa. Ngươi tính dùng rỉ sét của thanh đao này tới hóa giải linh lực của ta à?”
Tư Mã U Nguyệt cũng đoán được tình hống này. Bất quả nàng lại rất thích cảm giác cầm thanh chủy thủ này trong tay, tính sẽ lấy nó làm vũ khí chính. Tí nữa về mài lại một chút là được rồi.
Đối mặt với sự cười nhạo của Mộng Đình, Tư Mã U Nguyệt cũng không để trong lòng, nàng đặt bao chủy thủ xuống đất:
“Bắt đầu đi.”