Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư (Bản Dịch)

Chương 28 - Chó Cắn Người Không Sủa

Chương 28: Chó Cắn Người Không Sủa

Sau khi vào phòng, Tư Mã U Nguyệt nghe Tiểu Hống muốn rời khỏi linh hồn châu. Ý niệm nàng vừa động thì Tiểu Hống cũng xuất hiện trước mặt.

“Sao thế?”

Tư Mã U Nguyệt vuốt lỗ tai nó.

“Nguyệt Nguyệt, ngươi thật sự muốn tỷ thí với bạch liên hoa kia?”

Tiểu Hống nói.

“Đúng thế, người ta tới tận cửa khiêu khích rồi. Sao ta lùi bước được nữa?”

Tư Mã U Nguyệt tùy tay chơi đùa với Tiểu Hống, ném nó thành một đường cong mỹ lệ trên không trung, mắt thấy sắp đụng vào vách tường nó liền uốn éo thân mình quay lại. Lúc này Tư Mã U Nguyệt đang tìm kiếm thứ gì đó trong nhẫn khoogn gian.

“Nguyệt Nguyệt, ngươi tìm cái gì vậy?”

“Vũ khí a!”

Tư Mã U Nguyệt đáp:

“Dù sao ta cũng cần phải có vũ khí thuận tay. Vũ khí trong nhẫn không gian phụ thân lưu lại chả có cái nào dùng được.”

“Ngươi tìm vũ khí hả? Ta thấy chỗ của Tiểu Linh Tử có nhiều lắm á!”

Tiểu Hồng nói.

“Thật hả? Chúng ta vào xem đi.” Tư Mã U Nguyệt nói xong liền cùng Tiểu Hống chạy và Linh Hồn Châu.

Vừa đi vào nàng liền thấy Tiểu Linh Tử, không đợi Tư Mã U Nguyệt mở miệng, nó đã nói:

“Đi theo ta.”

Xem ra nó biết nàng vào đây để làm gì.

“Đây là vũ khí chủ nhân đời trước luyện chế ra.”

Tiểu Linh Tử dẫn Tư Mã U Nguyệt và Tiểu Hống vào một gian phòng chất đầy vũ khí các loại.

“Rốt cuộc trước đây ngươi có bao nhiêu chủ nhân vậy?”

Tư Mã U Nguyệt hỏi.

“Cũng cỡ vài người.”

Nói xong Tiểu Linh tử từ từ biến mất.

Tư Mã U Nguyệt xem một vòng quanh phòng, nàng phát hiện đại bộ phận vũ khí đều là Thánh Khí cao cấp. Hơn nữa còn có không ít Thần Khí, không có thứ nàng tìm.

Đa phần vũ khí đều được Tư Mã U Nguyệt nhìn thử, cuối cùng tìm được một thanh chủy thủ đơn giản bị bỏ ở một góc. Tư Mã U Nguyệt cầm chủy thủ trong tay, thử một chút rồi nói:

“Cái này đi.”

Chờ Tư Mã U Nguyệt cầm đao nhỏ rời đi, Tiểu Linh Tử mới xuất hiện lại, nhìn vào góc phòng thiếu vắng. Nó kinh ngạc nói:

“Không ngờ nàng lại chọn thứ đó, nó cũng không phản kháng nàng ấy. Mấy chủ nhân đời trước còn không nhận được sự thừa nhận của chủy thủy. Sao nó lại nhìn vừa mắt một nha đầu mới tu tập. Đây là may mắn cớt chó gì thế này?”

Hay là nói, về sau tương lai của nàng…

Tư Mã U Nguyệt cầm chủy thủ rời khỏi Linh Hồn Châu xong liền mở bao chủy thủ ra, lúc này không khỏi trợn tròn mắt.

“Ha ha ha!”

Tiểu Hống nhìn bộ dáng này của Tư Mã U Nguyệt thì ôm bụng cười.

“Nguyệt Nguyệt, ngươi chọn lâu như vậy mà chọn phải thanh đao rỉ sét này.”

Tư Mã U Nguyệt bất đắc dĩ nhìn chủy thủ trong tay. Tuy cảm xúc không tồi nhưng trừ bỏ cái bao trông khá ổn ra thì mặt dao đã bị rỉ sét hoàn toàn?! Kêu nàng cầm nó đi đánh lộn thế nào hả!

Lúc này một nam tử chạy tới trước sân tiểu viện hô to:

“Tư Mã U Nguyệt, Mộng tiểu thư kêu ta tới xem thử ngươi có muốn tỷ thí không. Nếu ngươi không dám thì mau chóng thu gom vật dụng rồi cút đi!”

Người nọ nói xong co giò chạy mất. Tuy Mộng Đình không sợ gia gia của Tư Mã U Nguyệt nhưng không có nghĩa đám đồng học còn lại không sợ. Người truyền tin không muốn Tư Mã U Nguyệt nhận ra mình rồi trả đũa.

Tư Mã U Nguyệt nghe vậy thì thở dài nói:

“Hiện tại không còn thời gian, cứ dùng nó đi. Tuy bề ngoài khó coi nhưng dùng cũng hợp tay.”

Tiểu Hống khinh thường nhìn chủy thủ trong tay Tư Mã U Nguyệt:

“Tùy tiện lấy thứ gì khác cũng tốt hơn nó nhiều.”

“Ngươi thì biết cái gì, lựa chọn vũ khí cũng phải xem cầm có hợp tay không. Tùy tiện lấy đại, thười khắc mấu chốt không chừng còn bị phản đòn.”

Tư Mã U Nguyệt bỏ chủy thủ vào bao rồi nói.

“Vũ khí khác nhau, tùy người mà lúc phát huy cũng khác nhau.”

Không biết có phải ảo giác không mà Tư Mã U Nguyệt cảm thấy mình nói xong chủy thủ trong tay có chút giật giật.

“Được rồi, trước kia ngươi cũng từng nói vậy. Bất quá ngươi vẫn luôn không tìm được vũ khí thuận tay.”

Tiểu Hống nói xong lại nhìn thoáng qua chủy thủ trên tay Tư Mã U Nguyệt, trong mắt tràn đầy xót xa. Kiếp trước nàng ấy cũng nói không tìm thấy vũ khí như ý, chẳng lẽ là đang được thanh chủy thủ cùi này?

Nghĩ tới nghĩ lui, Tiểu Hống cảm thấy hẳn cũng không sai.

Tư Mã U Nguyệt nhìn biểu tình của Tiểu Hống, ba đạo hắc tuyến hiện ra trên đầu nàng. Nó đang khinh bỉ chủy thủ hay khing bỉ nàng thế? Vẻ mặt bi thương kia là sao?!

“Ngươi muốn quay vào không gian?”

Tư Mã U Nguyệt hỏi.

“Không cần, ta muốn ở đây xem ngươi vả mặt bạch liên hoa!”

Tiểu Hống lúc lắc cái đầu nhỏ.

“Lâu lắm rồi ra không được xem ngươi ngược cặn bã, không về đâu.”

“Thế cũng được.”

Tư Mã U Nguyệt đeo chủy thủ bên hông, oomg Tiểu Hống ra cửa.

Người bình thường không thể dùng nhẫn không gian, vì thế Tư Mã U Nguyệt chỉ có thể làm vậy.

Nghe tiếng cửa phòng kế bên mở ra, Bắc Cung Đường đang đọc sách bên cửa sổ nhìn thoáng về phía đó. Nàng lắc đầu mấy cái rồi tiếp tục làm việc của mình.

“U Nguyệt.”

Tư Mã U Nguyệt vừa ra tới sân liền nghe tiếng Ngụy Tử Kỳ.

“Tử Kỳ, có việc à?”

“Không có gì.”

Ngụy Tử Kỳ cười nói:

“Tôi cùng ngươi tới khiêu chiến đài. Dù sao có người đi chung cũng vui hơn đi một mình.”

Là sợ nàng bị thương nên muốn đi cùng hốt xác à?

Tư Mã U Nguyệt nghĩ nghĩ.

“Được rồi, đi thôi.”

Dọc đường đi, không ít người thấy nàng thì chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Ta còn tưởng nàng ta thôi học rồi, không ngờ được chuyển tới lớp tân sinh.”

“Gia gia hắn ta là Hộ Quốc Đại tướng quân, giúp hắn ở lại học viện chỉ cần một câu thôi.”

“Thật là, loại người này chỉ biết ỷ và người nhà chống lưng, quá không công bằng với người khác!”

“Nghe nói tiểu thư Mộng Đình khiêu chiến hắn ta. Nếu thua hắn không được bước chân vào học viện vĩnh viễn.”

“Nên vậy, người như vậy học tại đây chỉ khiến học viện mất mặt thôi!”

“Ta nghe nói hắn ta không biết tự lượng sức mình. Còn bảo nếu hắn ta thắng, về sau thấy hắn, tiểu thư Mộng Đình phải đi đường vòng.”

“Hắn nghĩ hay thật! Theo ta được biết, tính tình tiểu thư Mộng Đình không tốt đâu. Hắn chọc phải nàng ấy, lần này không bị đánh đến thảm mới là lạ!!”

“Tiểu thư Mộng Đình kia tuổi còn nhỏ đã là linh sĩ cấp năm. Tuy cấp bậc không cao nhưng đối phó với phế vật là hắn dễ như trở bàn tay.”

“Đúng vậy, chúng ta cứ chờ hắn bị đuổi khỏi đây đi!”

“….”

Thời điểm Tư Mã U Nguyệt và Ngụy Tử Kỳ đi ngang qua, đám người tưởng họ không nghe được nên nói năng chẳng chút kiêng dè. Chẳng ngờ Tư Mã U Nguyệt và Ngụy Tử Kỳ nghe được hết.

Ngụy Tử Kỳ đã có chút tức giận, Tư Mã U Nguyệt vẫn như cũ, nhàn nhã bước về phía trước.

“Ngươi không tức à?”

Ngụy Tử Kỳ hỏi.

“Có gì phải tức?”

Tư Mã U Nguyệt không nghĩ vậy.

“Chó cắn người không sủa. Đám người đó sủa nhiều như vậy, cách tốt nhất để họ im là chứng minh thực lực của mình!”

Ngụy Tử Kỳ nghe Tư Mã U Nguyệt nói lập tức ngây ngẩn cả người. Nhìn bóng dáng kiên quyết của nàng thì nhịn không được thầm nghĩ, người như vậy là một phế vật thật ư?

“Đây chính là khiêu chiến đài?”

Tư Mã U Nguyệt đứng trước cửa lớn, ngẩng đầu nhìn lên.

Tuy chưa đi vào nhưng Tư Mã U Nguyệt vẫn nghe được âm thanh vang lên từ bên trong.

Xem ra Mộng Đình kiếm không ít người tới xem!

Bình Luận (0)
Comment