Chương 27: Khiếu Chiến
“U Nguyệt, ngươi có đây không?”
Trải qua một ngày tiếp xúc, Khúc Béo tự động gọi Tư Mã U Nguyệt thành U Nguyệt.
Tư Mã U Nguyệt đi ra mở cửa thì thấy Khúc Béo nôn nóng vô cùng. Thời điểm nàng mở cửa ra còn thấy hắn giơ tay trên không trung.
“Sao thế?”
Nàng hỏi.
“Ngươi đây rồi!”
Khúc Béo nói:
“Bây giờ ngươi chạy nhanh đi tìm ca ca ngươi đi.”
“Có chuyện gì?”
Sao đột nhiên kêu nàng tìm ca ca nàng?
“Là vầy, khi nãy ta từ thư viện quay về thì nghe Mộng Đình nói sẽ khiêu chiến ngươi!”
Khúc Béo vội vàng nói.
“Khiêu chiến ta?”
“Đúng vậy!”
Khúc béo nói tiếp:
“Nàng ta muốn tìm ngươi khiêu chiến, nói rằng phế vật như ngươi không thể học chung lớp với bọn ta, nói đánh bại ngươi rồi kêu ngươi cút đi chỗ khác. À, này đều là nàng ta nói, không phải ý ta.”
“Ta biết rồi, cảm ơn nhé.”
Tư Mã U Nguyệt bình tĩnh đáp.
“Nếu nàng thật sự khiêu chiến ngươi thì e rằng sẽ lớn chuyện đấy. Vì thế ngươi mau chạy đi tìm ca ca ngươi đi.”
Khúc Béo nói.
“Sao phải tìm ca ca ta, ta tự giải quyết cũng được.”
Tư Mã U Nguyệt không thấy đây là chuyện gì nghiêm trọng, vì thế đứng ở cửa không nhúc nhích.
Khúc Béo nhìn bộ dáng của Tư Mã U Nguyệt, sốt ruột nói:
“Tuy ngươi là tôn tử của Đại tướng quân nhưng Mông gia cũng không dễ chọc. Đó là gia tộc lớn nhất U thành, nàng ta còn là tiểu thư dòng chính nên luôn khinh thường người khác. Nếu nàng ta nói thế thì nhất định sẽ làm.”
“Nàng ta lợi hại lắm hả?”
Tư Mã U Nguyệt hỏi.
“Nàng ta mới mười ba tuổi đã là linh sĩ ngũ cấp.”
“Lợi hại lắm?”
Tư Mã U Nguyệt nhìn Khúc Béo.
“So với bạn cùng tuổi thì rất lợi hại.”
Khúc Béo nói tiếp.
“Ai da, Ngũ thiếu gia, ngươi đừng đứng đây nữa. Mau đi tìm ca ca ngươi, kêu hắn bảo vệ ngươi.
“Nếu nàng ta thật sự muốn khiêu chiến thì tránh được hôm nay không tránh được ngày mai.”
Tư Mã U Nguyệt.
“Bất quá chẳng phải trong học viện cấm đánh nhau sao?”
“Gây sự đánh nhau bị cấm nhưng vẫn có khiêu chiến đài, đánh nhau trên đó được chấp nhận.”
Khúc Béo nói.
“Rất nhiều người có ân oán cá nhân trong học viện đều lựa chọn giải quyết trên khiêu chiến đài.”
“À.”
“Khiếu chiến đài không quản sinh tử. Ngươi ở trước mặt cả lớp dẫm vào chân nàng ta, dựa vào tính tình đó của Mộng Đình, nàng ta nhất định sẽ trả thù ngươi!”
Khúc Béo nói:
“Tốt nhiên ngươi nên trốn đi.”
“Trốn?”
Tư Mã U Nguyệt hai tay khoanh trước ngực:
“Từ trước tới giờ Tư Mã U Nguyệt không biết tới từ trốn.”
“Nhưng là nàng ta…”
Khúc Béo đang thuyết phục Tư Mã U Nguyệt thì cửa phòng kế bên mở ra. Ngụy Tử Kỳ đi tới, nhìn hai người họ hỏi:
“Sao thế?”
Khúc Béo nhìn Ngụy Tử Kỳ:
“Mộng Đình muốn khiêu chiến U nguyệt. Ta bảo hắn mau chóng đi tìm ca ca nhưng hắn không chịu đi.”
“Mộng Đình muốn gây sự!”
Dường như Ngụy Tử Kỳ không quen biết Mộng Đình nên ngữ khí có chút không tốt.
“Khúc Béo, ngươi nói ta biết ta thật sự cảm kích. Bất quá hiện tại muốn đi cũng không kịp nữa rồi.”
Tư Mã U Nguyệt hất cằm về phía sân viện.
Khúc Béo nhìn theo liền thấy Mộng Đình dẫn theo vài đồng học đi vào.
“Tư Mã U Nguyệt, ta thấy Khúc Béo vội vàng chạy về hẳn là để báo tin cho ngươi. Cứ tưởng ngươi đã trốn, không ngờ lớn gan ngươi lớn như vậy, vẫn còn ở đây.”
Mộng Đình vừa thấy Tư Mã U Nguyệt thì buông lời khiêu khích.
“Đó là ngươi nghĩ thôi, ngươi không đáng để ta trốn!”
Tư Mã U Nguyệt khinh thường đáp.
“Ngươi!”
Từ nhỏ tới lớn Mộng Đình đều được người người cung phụng. Những người khác trong học viện không nhìn nàng vào mắt đã khiến nàng vô cùng khó chịu. Không ngờ phế vật như Tư Mã U Nguyệt cũng dám khinh thường nàng. Tức giận trong lòng không ngừng bộc phát, Mộng Đình chỉ thằng mawj Tư Mã U Nguyệt nói:
“Nếu Khúc Béo đã nói ngươi biết thì ta cũng chẳng lãng phí nước bọt làm gì. Tư Mã U Nguyệt, ta khiêu chiến với ngươi! Nếu ngươi thua phải cút khỏi học viện, không bao giờ được bước vào một bước!”
“Linh sĩ cấp năm như ngươi cũng dám khiêu hiến ta? Được rồi, tuy ta không ngại tỷ thí với ngươi nhưng ngươi chỉ nói ta thua, ngược lại ta thắng thì sao? Có chỗ tốt nào?”
Tư Mã U Nguyệt không thèm nhìn Mộng Đình, cuối xuống chơi đùa với móng tay của mình.
Âu Dương Phi mở cửa bước ra khỏi phòng, nhìn một vòng người trong viện, không nói gì chỉ lạnh lùng rời đi.
Bắc Cung Đường cũng vậy, nàng nhăn mày nói:
“Muốn nháo thì đi ra ngoài! Ai lại quấy rầy ta đọc sách thì đừng trách.”
Tư Mã U Nguyệt nhìn Âu Dương Phi và câu nói lạnh lùng của Bắc Cung Đường thì cảm thấy hai tên này có chút giống nhau.
Dường như Mộng Đình có chút e sợ Bắc Cung Đường, nghe thấy Bắc Cung Đường nói thế thì khí thế giảm vài phần, quay sáng Tư Mã U Nguyệt:
“Một phế vật không thể cảm ứng linh khí có thể đánh thắng ta? Buồn cười!”
Đám người đi theo Mộng Đình cũng cười nhạo báng, dường như mấy lời Tư Mã U Nguyệt vừa nói chỉ là người si nói mộng vậy.
“Buồn cười à?”
Khóe miệng Tư Mã U Nguyệt cong cong:
“Hiện tại thấy buồn cười lắm, một lát nữa sợ ngươi muốn cũng cười không nổi!”
“Ngươi nói đi, ngươi muốn thế nào?”
Mộng Đình hỏi.
Tư Mã U Nguyệt nhìn xuống, hành ý trên người còn lạnh hơn của Bắc Cung Đường:
“Ta cũng không muốn làm phiền bạn cùng phòng. Nếu ngươi muốn khiêu chiến, ta đồng ý. Có điều trước tiên phải xem ta có lợi gì không đã. Như vậy đi, nếu ta may mắn thắng ngươi, ngươi thấy ta ở đây phải đi đường vòng ở đấy! Nếu ngươi ddasoongd ý, chúng ta tới khiêu chiến đài. Ngược lại thì cút đi.”
“Được rồi, ta đồng ý là được chứ gì. Nếu ngươi thắng, về sau thấy ngươi ta sẽ đi đường vòng, không gây phiền toái cho ngươi. Nếu ta thắng, ngươi mau chóng gom đồ cút khỏi học viện!”
Mộng Đình nói.
“Đã vậy ngươi tới khiêu chiến đài trước đi, ta theo sau!”
Tư Mã U Nguyệt nói xong thi lùi vào, đóng cửa phòng lại.
“U Nguyệt….”
Khúc Béo chưa kịp nói đã bị Tư Mã U Nguyệt đóng cửa nhốt ở ngoài.
“Chúng ta đi thôi, tới khiêu chiến đài chờ hắn ta!”
Mộng Đình đắc ý nhìn Tư Mã U Nguyệt đóng cửa phòng rồi dẫn người rời đi.
Cuối cùng tiểu viện cũng yên tĩnh lại, Bắc Cung Đường liếc mắt nhìn Khúc Béo rồi xoay người đóng sầm cửa.
Khúc Béo nhớ tới buổi sáng Tứ thiếu gia của phủ tướng quân tìm hắn, kêu hắn giúp đỡ Tư Mã U Nguyệt một chút. Không ngờ chưa tới nửa ngày Tư Mã U Nguyệt đã có chuyện.
“Không được, ta phải đi báo cho Tứ thiếu gia.”
Nói xong Khúc Béo liền chạy nhanh ra bên ngoài.