Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư (Bản Dịch)

Chương 26 - Linh Thực

Chương 26: Linh Thực

Tư Mã U Nguyệt đi vào phòng học. Phong Hành Trình không đuổi học khiến tâm tình Tư Mã U Nguyệt nhẹ nhàng hơn nhiều. Bất quá một câu nói của Tiểu Linh Tử khiến tâm tình tốt đẹp bị hủy trong nháy mắt.

“Ngươi phải cẩn thận, có khả năng người vừa rồi đã phát hiện chuyện ngươi có thể tu luyện.”

Tư Mã U Nguyệt dừng chân, thầm hỏi Tiểu Linh Tử:

“Không phải có ngươi rồi, người khác không thể biết chuyện ta có thể tu luyện sao?”

“Đúng là vậy.”

Tiểu Linh Tử nói tiếp:

“Ta có thể che dấu dao động linh lực trên người ngươi khiến người bình thường không nhìn ra được. Có điều người vừa gặp đem tới cho ta cảm giác cực kỳ thần bí. Hẳn lúc bắt tay hắn đã phát hiện ra rồi.”

“Tại sao hắn muốn thử ta?”

Tư Mã U Nguyệt nghĩ một hồi cũng không ra liền ném chuyện đó ra sau đầu. Hiện tại ngẫm lại, nàng nên tranh thủ thời gian tu luyện. Quay lại phòng học, ánh mặt mọi người lần nữa hướng về phía Tư Mã U Nguyệt. Phần lớn là vui sướng khi người gặp họa, cảm thấy Phong lão sư muốn đuổi học nàng.

Lúc đi tới giữa phòng học, một cái chân bỗng nhiên duỗi ra ngán đường, muốn làm nàng té ngã.

Mắt thấy bản thân sắp dẫm lên chân người nọ, thời điểm ngàn chân treo sợi tóc Tư Mã U Nguyệt từ một bước chuyển thành nửa bước, vừa vặn đạp lên đùi đối phương để đi qua.

“A….”

Lúc đi qua, Tư Mã U Nguyệt dùng lực dẫm lên chân người nọ khiến hắn kêu lên oai oái.

“Tư Mã U Nguyệt, ngươi đi đứng kiểu gì thế!”

Đối phương mắng to.

“Thì đi như vậy đấy.”

Tư Mã U Nguyệt không quay đầu lại mà đi thẳng tới chỗ ngồi của mình, hoàn toàn làm lơ người nọ.

“Ngươi…”

Người nọ đứng dậy muốn giáo huấn Tư Mã U Nguyệt thì được nữ nhân ngồi cạnh bàn giữ lại.

“Mộng tiểu thư, Phong lão sư tới rồi.”

Mộng Đình thấy Phong Hành Trình đi vào phòng học thì không cam lòng ngồi xuống. Quay đầu liếc nhìn Tư Mã U Nguyệt với ánh mắt đầy tức giận.

“Mộng tiểu thư, ngươi cũng đừng nóng, muốn thu thập hắn ta còn sợ không có cơ hội sao?

Gì Thu Chi nói.

“Cũng đúng.”

Mộng Đình đáp:

“Dù hắn ta là tôn tử của Đại tướng quân thì sao, Mộng gia ta không sợ!”

“Đúng vật, tuy Tư Mã Liệt là Đại tướng quân nhưng hắn không có gia tộc chống đỡ. Sao có thể so với Mộng gia lớn nhất U thành được.”

Gì Thu Chi cười nói.

“Im lặng.”

Phong Hành Trình nhìn 35 học sinh:

“Hôm nay chúng ta tiếp tục bài giảng chưa xong của hôm qua.”

Tư Mã U Nguyệt nghe Phong Hành Trình giảng bài thì thấy người khác đều chăm chú ghi lại. Chỉ có nàng là chăm chú lắng nghe thôi.

“Sao trò không ghi chép lại?”

Sau khi Bắc Cung Đường viết xong, hắn thấy Tư Mã U Nguyệt chẳng viết gì thì khó hiểu hỏi.

“A?”

Tư Mã U Nguyệt nhìn Bắc Cung Đường, ngẩn người ra:

“Ta nhớ hết mà.”

Bắc Cung Đường nhìn vở ghi chép trắng tinh của nàng thì cảm thấy không cần nói nữa.

Tư Mã U Nguyệt chỉ chỉ đầu mình:

“Ta nhớ trong đầu đây này.”

Thấy Bắc Cung Đường không tin, Tư Mã U Nguyệt lại nói:

“Từ nhỏ ta có bản lĩnh vừa xem đã nhớ. Lão sư giảng giải đều vào đầu ta hết cả rồi.”

Rõ ràng Bắc Cung Đường không tin lời nàng, bất quá hắn cũng không nói ra, tiếp tục nhìn vào vở ghi chép của mình.

Tư Mã U Nguyệt không nghĩ Bắc Cung Đường sẽ ngồi ở cuối. Thấy nàng ấy nghiệm túc đọc sách, tỏa ra cảm giác an tĩnh, hơi thở trên người lạnh như băng, cảm giác như thế giới này chỉ có một mình náng ấy khiến Tư Mã U Nguyệt cảm thấy tò mò rốt cuộc nàng ấy trải qua những gì mà trở nên như vậy… Đáy mắt là cừu hận đang được kiềm chế.

Sau khi tan học, Tư Mã U Nguyệt và bọn Khúc Béo cùng nhau trở về ký túc xá. Tư Mã U Nguyệt sờ sờ cái bụng đói của mình rồi chui đầu vào bếp. Thời điểm nấu cơm, Tư Mã U Nguyệt không nhịn được cảm thán. Mỗi ngày nàng dành nhiều thời gian nấu ăn thế này thì chẳng biết bao giờ mới thăng cấp được.

“Ngươi đừng lo, chuyện ăn uống này cũng có thể tu luyện.”

Tiểu Linh Tử cảm nhận được suy nghĩ của Tư Mã U Nguyệt nên nói ra.

“Ăn cái gì cũng có thể tu luyện? Sao ta chưa từng nghe qua?”

Tư Mã U Nguyệt hỏi.

“Đó là do ngươi có kiến thức hạn hẹp.”

Tiểu Linh Tử không chút khách khí nói.

Khóe miệng Tư Mã U Nguyệt co rút. Sao tiểu gia hỏa này sắc bén như vậy!

Nàng là người làm việc lớn, không so đo với tiểu oa nhi. Vì thế khiên tốn hỏi:

“Ăn cái gì có thể tu luyện được?”

“Tuy thực vật không thể tu luyện như linh thú nhưng chúng nó có thể hấp thu linh khí, chuyển hóa và chứa đựng trong thân thể, trở thành linh thực.”

Tiểu Linh Tử nói.

Nghĩ tới thực vật qua hợp kiếp trước, chúng cũng hấp thục CO2 chuyển hóa thành không khí. Vậy thực vật ở nơi này cũng có thể hấp thu linh khí đó thôi.

“Chỉ cần dùng thực vật chứa đựng linh khí nấu thành đồ ăn rồi hấp thụ linh khí trong người mình là được?”

Tiểu Linh Tử nói.

“Thật sự?”

Tư Mã U Nguyệt có chút không tin:

“Nếu thật vậy, sao những người khác không phát hiện ra phương pháp này. Ta chưa từng gặp ai nhắc tới hết.”

“Vì linh lực nói này quá loãng, căn bản vô pháp dùng phương pháp linh thực này. Vì thế thực vật nơi này đều bình thường, không phải linh thực, đương nhiên cũng vô dụng.”

Tiểu Linh Tử khinh thường nói.

Tư Mã U Nguyệt vừa nghe nơi này không có linh thực thì nhịn không được quát:

“Vậy ngươi nói ta biết làm cái chi!”

“Ôi trời ơi!”

Tiểu Linh Tử mắng.

“Thực vật bên ngoài không phải linh thực không có nghĩa là thực vật trong linh hồn châu cũng vậy!”

Hử?!

Tư Mã U Nguyệt nghe Tiểu Linh Tử nói thế thì vội vàng quay vào phòng đóng cửa lại, tiến vào linh hồn châu.

“Tiểu Linh Tử, những lời ngươi vừa nói có ý gì?”

Tiểu Linh Tử châm rãi hiện lên không trung:

“Ngươi cảm nhận một chút linh khí ở đây đi.”

Tư Mã U Nguyệt nhắm mặt lại và cảm thụ, sau đó mở to hai mắt hưng phấn nói

“Linh khí thật nồng đậm!”

“Đúng thế, hừ.”

Tiểu Linh Tử đắc ý hừ một tiếng.

“Thực vật nơi này là linh thực?”

Tư Mã U Nguyệt hỏi.

“Đương nhiên.”

Tiểu Linh Tử nói.

“Ngươi đi với ta.”

Tư Mã U Nguyệt đi theo Tiểu Linh Tử vào một nơi khác. Một bước vừa vào liền thấy trước mắt là rau dưa và một ít gia cầm!

Nhìn đám gia cầm quen thuộc, Tư Mã U Nguyệt có chút kinh ngạc, không khỏi hoài niệm nói:

“Sao nơi này lại có động vật?”

“Đây đều là động vật cấp thấp. Dù tu luyện nhiều năm nhưng không thể thành linh thú, chỉ có thể không ngừng ở đây sinh sôi nẩy nở. Hại ta cách một thời gian phải dọn dẹp một chút.”

Tiểu Linh Tử nói.

“Đám thú này ta chưa từng thấy ở thế giới này, sao ở đây có nhiều thế?”

Tư Mã U Nguyệt hỏi.

“Đây đều là của chủ nhân lúc trước lưu lại. Giờ ta không biết hắn đi đâu rồi.”

Tiểu Linh Tử nói.

“Dù sao chúng nó cũng sống ở đây lâu rồi. Không trở thành linh thú nhưng tốt xấu gì trong cơ thể vẫn có chút linh khí. Mặt khác, những thú có thể nấu ăn trong đây đều là linh thực. Bên kia còn có gia vị.”

Tư Mã U Nguyệt nhìn nguyên liệu nấu ăn quen thuộc, còn có ớt hoa tiêu và mấy loại gia vị khác nữa:

“Đừng nói chủ nhân trước kia từng đi qua địa cầu nha?”

“Ai mà biết! Dù sao tên đó cũng là người tham ăn. Ngươi muốn ăn thứ gì ở đây, chỉ cần dùng ý niệm là khống chế được.”

Tiểu Linh Tử nói xong liền biến mất.

Tư Mã U Nguyệt cảm nhận sự cô đơn trong lời nói của đứa nhỏ. Suy đoán hẳn là khi nhìn mấy thứ này nó nhớ tới chủ nhân đời trước.

Bất quá có những nguyên liệu nấu ăn này, về sau nàng có thể nấu ra thật nhiều mỹ vị, lại còn tu luyện được nữa chứ. Ngẫm lại cảm thấy không tồi.

Thời điểm Tư Mã U Nguyệt rời khỏi Linh Hồn Châu thì nghe được tiếng đập cửa dồn dập.

Bình Luận (0)
Comment