Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư (Bản Dịch)

Chương 25 - Bị Phát Hiện

Chương 25: Bị Phát Hiện

Tư Mã U Nguyệt đang xào đồ ăn thì cảm giác được có người tiến vào. Nàng vừa xoay người thấy ngay biểu tình kinh ngạc của Khúc Béo.

“Sao thế?”

“Ngươi, ngươi thật sự biết nấu cơm!”

Khúc Béo nói.

“Đúng thế! Ngươi muốn nếm thử không, thử coi có độc chết ngươi không?”

Tư Mã U Nguyệt nói.

Giờ học buổi sáng bắt đầu tương đối trễ, không sai biệt lắm thì khoảng chín giờ mới bắt đầu. Vừa sáu giờ Tư Mã U Nguyệt đã dậy, tu luyện một lát thì bắt đầu làm cơm sáng.

Thật chất Tư Mã U Nguyệt là một người tham ăn. Kiếp trước khi ra ngoài làm nhiệm vụ không ăn uống được thì thời gian còn lại nàng sẽ không tự ngược đãi bản thân. Dù hiện tại xuyên tới đây, Tư Mã U Nguyệt vẫn chú trọng việc ăn uống.

Lúc nấu cơm, Tư Mã U Nguyệt nghĩ tới bốn người còn lại. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nàng và họ sẽ ở chung nhiều năm. Vì thế Tư Mã U Nguyệt mới làm nhiều một chút, chừa cho bốn người kia.

Khúc Béo ngồi xuống bàn ăn, nhìn đồ ăn trên bàn thì hỏi một câu:

“Này có phải ngươi kêu đồ ăn ở tửu lâu không?”

Tư Mã U Nguyệt đen mặt, tên này mất lòng tin với nàng quá rồi!

“Nếu ngươi không ăn ta cũng không ép.”

Tư Mã U Nguyệt nhìn bàn ăn rồi nói.

“Khụ khụ, đương nhiên ta muốn ăn rồi.”

Khúc Béo nhìn con thỏ trên bàn ăn vui vẻ như vậy thì nghĩ hẳn sẽ không chết người. Hơn nữa đồ ăn trông tốt như thế hẳn vị sẽ ngon lắm.

Lúc này, một bóng người khác xuất hiện trước cửa, nhìn một bàn đồ ăn kia thì kinh hỉ nói:

“Ai nha, hôm nay không cần tới nhà ăn của học viện ăn rồi! Mùi thơm quá đi mất!”

Tư Mã U Nguyệt so sánh soái ca không mời mà tới rồi tự động ngồi vào bàn ăn với người chạy chối chết hôm qua thì nói:

“Hôm nay ngươi không sợ bị ‘ăn’ à?”

Nghe vậy bàn tay đang gắp đồ ăn bỏ vào chén của Ngụy Tử Kỳ cứng đờ:

“Sợ chứ, ăn xong ta sẽ sợ tiếp!”

Ặc…

“Đây là sủng vật của ngươi hả?”

Ngụy Tử Kỳ nhìn Tiểu Hống hỏi.

Nghe có người nói mình là sủng vật, Tiểu Hống bất mãn liếc mắt nhìn Ngụy Tử Kỳ. Nó là thần hống, thần thú viễn cổ đó!

Kỳ thật cũng không trách Ngụy Tử Kỳ được, muốn trách thì danh tiếng phế vật của Tư Mã U Nguyệt quá vang dội. Cơ hồ toàn bộ người của địa lục đều biết tới danh tiếng của nàng. Người không thể tu luyện làm sao mà khế ước linh thú được, nhìn Tiểu Hống lại đáng yêu như vậy, không khác những sủng thú nào khác nên mới tưởng nhầm nó là thú cưng của Tư Mã U Nguyệt.

Tư Mã U Nguyệt bưng dĩa thức ăn cuối cùng đặt trên bàn:

“Đúng vậy, ta bỏ một số tiền không lớn để mua nó đó.”

Tiểu Hống ăn no trừng mắt khinh thường Tư Mã U Nguyệt rồi nhảy xuống bàn ăn, về phòng tiêu thực.

Cái gì mà mua nó hả, rõ ràng nó bị nàng lừa ký khế ước kia mà! Đúng là đại lừa đảo!

Nhìn biểu tình nhân tính hóa của Tiểu Hống, Ngụy Tử Kỳ thật hoài nghi lời mình vừa nói, nó thật sự chỉ là sủng vật à?

“Chúng ta bắt đầu ăn đi.”

Khúc Béo chờ Tư Mã U Nguyệt ngồi xuống thì nói.

“Ăn cái gì hả, không phải còn hai người chưa tới ư?”

Tư Mã U Nguyệt nói.

“Không biết sáng sớm hai người họ đi đâu rồi. Mỗi ngày chỉ có ta và Tử Kỳ cùng nhau đi học thôi.”

Khúc Béo bỏ qua hai người nọ.

“Vậy hả?”

Hai người này thật thần bí!

“Hiện tại ngươi tới phòng họ xem thì biết, chẳng có ai đâu.”

Ngụy Tử Kỳ vừa ăn vừa nói.

“Được rồi, chúng ta ăn thôi.”

Tư Mã U Nguyệt nói xong liền thấy lời này của mình thật dư thừa. Hai người nọ đã ăn hơn phấn nửa rồi!

Ăn sáng xong, Tư Mã U Nguyệt về phòng dọn dẹp, thuận tiện để Tiểu Hống qua lại linh hồn châu.

Nguyên bản linh thú khế ước sẽ có một không gian riêng. Có điều Tiểu Hống cảm thấy nơi đó thật nhàm chán, vì thế muốn chơi đùa với Tiểu Linh Tử.

Tư Mã U Nguyệt ra tới, Khúc Béo nhìn hai tay của nàng rồi hỏi:

“Sủng thú của ngươi đâu?”

“Không mang theo.”

Tiểu Hống ở trong linh hồn châu nghe được Khúc Béo gọi mình là sủng vật thì huơ huơ móng nhỏ la to:

“Sủng vật cái đầu ngươi! Khúc Béo, một ngày nào đó tiểu gia sẽ cho các ngươi sáng mắt ra!!!”

Tiểu Linh Tử khinh thường nhìn Tiểu Hống:

“Huyết mạch không tồi nhưng tính tình quá mất mặt!”

Tiểu Hống đang huơ tay trong không trung thì nháy mắt cứng đờ, nhìn Tiểu Linh Tử hai giây, dũng mãnh nhào tới.

Thời điểm Tư Mã U Nguyệt cùng bọn Khúc Béo tới lớp gây ra oanh động không nhỏ. Vài người biết Tư Mã U Nguyệt liền ghé tai châu đầu bàn luận.

“Sao hắn ta lại cùng lớp với chúng ta?”

“Chẳng phải hắn ta là phế vật sao? Cư nhiên còn học lớp này.”

“Thật không công bằng, chúng ta phải trải qua tuyển chọn mới được vào đây. Hắn ta là học sinh lưu ban sao được học chung với chúng ta!”

“Các người biết hắn?”

“Đương nhiên, phế vật không cảm ứng được linh khí tất nhiên chúng ta biết!”

“Trời ạ, thì ra hắn là tên phế vật đó! Sao được học chung với chúng ta?”

“Còn không phải vì gia gia quyền cao chức trọng của hắn à.”

“Gia gia hắn là ai?”

“Hộ Quốc Đại tướng quân.”

“Nguyên lai hắn là tôn tử của Đại tướng quân.”

“Phụt, hắn ta chỉ là phế vậy, có thể nghe hiểu được bài giảng không? Mà có nghe hiểu đi nữa, hắn ta cũng đâu dùng tới? Đến lớp này chỉ tổ tự rước lấy nhục.”

“Ha ha, ngươi nói đúng lắm!”

Tư Mã U Nguyệt nhìn đám người nọ một chút. Tuy họ nói chuyện tương đối nhỏ giọng nhưng nàng vẫn nghe được ít nhiều. Thấy ở cuối lớp có chỗ trống, Tư Mã U Nguyệt lập tức đi tới ngồi vào.

Đám người ngồi phía trước liếc mắt nhìn nhau, muốn tới gây chuyện với Tư Mã U Nguyệt. Có điều còn chưa đứng dậy thì Phong Hành Trình bước vào. Họ chỉ đành quay về chỗ ngồi.

Theo thói quen, Phong Hành Trình nhìn về cuối lớp. Khi thấy Tư Mã U Nguyệt có mặt thì có chút bất ngờ.

“Tư Mã U Nguyệt.”

“Vâng.”

Tư Mã U Nguyệt đang nhìn vào học bàn thì ngẩng đầu nhìn Phong Hành Trình.

“Trò ra đây với ta.”

Phong Hành Trình lạnh nhạt nói.

“Những người khác tu luyện theo phương pháp đã được học vào hôm qua.”

Tư Mã U Nguyệt có chút thấp thỏm đi tới văn phòng của Phong Hành Trình. Nàng thầm nghĩ có phải hắn ta muốn đuổi học mình không. Bởi vì nàng đi học trễ tận mấy hôm.

“Sao hôm nay trò mới tới?”

Phong Hành Trình hỏi, âm thanh vẫn nhu hòa như cũ, không nghe ra hỉ nộ ái ố gì cả.

Quả nhiên…

“Nhà ta có chút chuyện nên chậm trễ.”

Tư Mã U Nguyệt đáp.

Phong Hành Trình nhìn Tư Mã U Nguyệt vài giây. Dường như muốn nhìn ra nàng nói lời này là thật hay giả, sau một lát hắn mới mở miệng.

“Trò tới đây.”

Tư Mã U Nguyệt không biết Phong Hành Trình muốn làm gì, bất quá vẫn nghe theo lời hắn.

Phong Hành Trình nắm lấy cổ tay nàng.

Tư Mã U Nguyệt cả kinh, nàng còn không thấy hắn ta ra tay thế nào. Thẳng tới khi cảm giác lạnh lẽ truyền tới nàng mới biết cổ tay bị Phong Hành Trình nắm lấy.

“Lão sư?”

Tư Mã U Nguyệt nghi hoặc nhìn Phong Hành Trình.

Hắn muốn đùa giỡn nàng sao?

Nhìn ra nghi hoặc của Tư Mã U Nguyệt, Phong Hành Trình buông tay nói:

“Ngươi có thể trở về.”

Tư Mã U Nguyệt không hiểu lắm, nhưng hắn nói thể hẳn là không truy cứu chuyện nàng trễ học.

Phòn Hành Trình nhìn Tư Mã U Nguyệt rời đi, khóe miệng ẩn ẩn ý cười, lẩm bẩm nói:

“Nhanh như vậy đã tu luyện được, xem ra kế hoạch rất mau sẽ được tiến hành….”

Bình Luận (0)
Comment