Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư (Bản Dịch)

Chương 3 - Giấc Mơ

Chương 3: Giấc Mơ

Tư Mã U Nguyệt nằm trên giường, dùng từ cứng họng cũng chẳng miêu tả đủ tâm tình lúc này của nàng.

“Ai…”

Sau lần thứ hai mươi tám thở dài, rốt cuộc Tư Mã U Nguyệt cũng tiếp nhận được thân phận hiện tại của mình, tiếp nhận cái thân thể phế vật này. Nàng đường đường là sát thủ đầu bảng ở thế kỷ 21, dù không thể tu luyện nhưng cũng chẳng sợ sống khổ sống sở.

Có điều nghĩ tới nguyên nhân thân thể này chết đi, Tư Mã U Nguyệt liền cảm thấy vô lực. Nàng ta chỉ muốn đưa công tủ đệ nhất kinh thành là Mộ Dung An đi ăn nhưng bị nói là quấn quýt người ta không buông, bị tùy tùng của Mộ Dung An đánh một trận, luôn miệng mắng nàng không chỉ là pehes vật còn là biến thái. Còn cái người được xưng là công tử đệ nhất kinh thành, ôn tồn lễ độ kia chỉ đứng một bên trơ mắt nhìn. Thậm chí còn không ngừng cười nói vui vẻ với mỹ nữ đi cùng hắn. Cứ thế mà thân thể này bị đánh tới chỉ còn một hơi, sau khi được nâng về phủ tướng quân, vừa nói xong câu báo thù kia liền tắt thở.

Tuy Tư Mã U Nguyệt nói sẽ báo thù cho nàng ta nhưng chuyện này là tự nàng ta tìm lấy mà. Ai bảo tự nhiên quấn lấy công tử nhà người ta, mà người ta kia còn chán ghét nàng nữa chứ. Vì thế xuất hiện trước mặt đối phương để bị tẩn cho một trận cũng không lạ.

“Chính là cái tên Mộ Dung An kia trơ mắt nhìn ngươi bị đánh chết. Còn để đám người đó đánh ngươi gần chết nữa chứ. Hừ, bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ báo thù cho người!

Tư Mã U Nguyệt U U nói:

“Đúng thật là thân thể này của ngươi không thể tu luyện à? Đám người đó là thiên tài của học viện, không thể tu luyện thì báo thù kiểu gì. Có điều hiện tại ta không thể kiểm tra thân thể ngươi. CMN, thương thế này bao lâu mới khỏi.

Thân thể bị thương nặng khiến Tư Mã U Nguyệt tỉnh dậy không được bao lâu thì hôn mê bất tỉnh. Có điều nàng ngủ một giấc này cũng không tốt, mày nhăn, không ngừng đổ mồ hôi lạnh.

“Tây Môn U Nguyệt, ngươi là thiên tài của Thần giới thì sao? Hôm nat vẫn phải chết trong tay ta. Tây Môn gia các người tới địa ngục mà đoàn tụ đi!”

“Tây Môn U Nguyệt, ngươi biết đây là gì không? Là thần khí cao cấp, khóa hồn đăng. Chỉ cần hút linh hồn ngươi vào trong, ngươi mãi mãi không thể siêu sinh, có muốn hồn phi phách tán cũng chẳng được! Không phải ngươi luôn chèn ép khiến ta không ngóc đầu nổi đó ư? Hôm nay ngươi cứ vui vẻ hưởng thụ tư vị của khóa hồn đăng này đi! Ha ha ha…

Giọng nữ bén nhọn đột nhiên vang lên, một nữ nhân cầm chiếc đèn xuất hiện trong mộng Tư Mã U Nguyệt.

“Linh hồn không toàn vẹn? Dù trọng sinh chỉ sợ cũng không nhớ được sự tình kiếp này, thực lực cũng không cách nào khôi phục. Có thể chữa trị được linh hồn chính mình, tạo nên kỳ tích hay không liền xem tạo hóa của ngươi đi!

Thanh âm không phân nam nữ vang lên trong sương mù dày đặc.

“Tư Mã U Nguyệt, ai bảo cô ưu tú như vậy? Hôm nay cấp trên không ở đây, cô cứ xuống địa ngục tìm Diêm Vương mà khóc lóc kể lể! Đây là thuốc nổ tổ chức mới chế tạo, cô có thể chết bởi thứ này cũng coi như may mắn! Tư Mã U Nguyệt, cô đi chết đi…

“Tư Mã U Nguyệt, cô đi chết đi…”

“A…”

Tư Mã U Nguyệt ngồi bật dậy, há mồm thở hổn hển. Áo ngủ trên người ướt đẫm vì mồ hôi, tóc mai bết lại hia bên má. Không biết do đau lòng hay tức giận mà toàn thân không ngừng run rẩy.

“Thiếu gia, có phải xảy ra chuyện gì không?”

Nha hoàn gõ cửa hỏi.

Tư Mã U Nguyệt cố gắng bình tĩnh, đáp:

“Ta không sao, ngươi lui xuống đi.”

“Dạ.”

Tiếng người đáp vang lên ngoài cửa, mọi thứ lần nữa yên tĩnh lại.

Bình Luận (0)
Comment