Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư (Bản Dịch)

Chương 31 - Thần Khí Chi Vương

Chương 31: Thần Khí Chi Vương

Thêm truyện vào tủ sách để nhận thông báo khi ra chương

---

Tiếng thét chói tai và tiếng mắng của Tiểu Linh Tử cùng lúc vang lên nên tiếng thét không phải của nó.

Trong khi Tư Mã U Nguyệt và Tiểu Hống còn đang ngơ ngác thì cảnh tượng trước mắt thay đổi, nàng và cả Tiểu Hống đã ở trong Linh Hồn Châu, Tiểu Linh Tử lơ lửng trước mặt nàng.

“Không phải nói chỉ khi muốn ta mới tiến vào đây thôi sao? Ngươi làm cách gì mà bắt ta vào được thế?”

Tiểu Linh Tử trợn mắt nhìn Tư Mã U Nguyệt:

“Cả hai đều cần dùng linh khí, chỉ cần có một lượng lớn linh khí vẫn có thể cưỡng ép kéo ngươi vào.”

“Vậy được rồi.”

Tư Mã U Nguyệt sờ sờ cái mũi của mình hỏi:

“Ngươi kéo ta vào làm gì? Tiếng thét vừa rồi là của ngươi?”

“Ngốc chết ta mất!”

Tiểu Linh Tử cảm thấy người ngốc như Tư Mã U Nguyệt sao có thể thành chủ nhân của nó. Nó khó lòng tưởng tượng nổi duyện phận vào đã gắn kết nó và nàng, khiến Linh Hồn Châu nhận chủ nữa.

Tư Mã U Nguyệt cong ngón trỏ gõ nhẹ lên đầu Tiểu Linh Tử, bất mãn nói:

“Có linh khí nào lại khinh bỉ chủ nhân của mình không? Tiểu gia hỏa nhà ngươi còn khinh bỉ ta nữa, ta sẽ bắt lửa nướng ngươi đấy!”

“Ta chỉ ăn ngay nói thật thôi mà.”

Tiểu Linh Tử cũng không sợ uy hiếp của Tư Mã U Nguyệt.

“Được rồi, nói ta biết vì sao kéo ta vào đi.”

Tư Mã U Nguyệt nói xong thì ý niệm cũng động, một chiếc ghế dựa hiện ra trước mặt nàng.

Tư Mã U Nguyệt phát hiện nơi này hoạt động dựa trên suy nghĩ của mình. Chỉ cần nàng muốn, đồ vật có thể hiện ra trong nháy mắt.

Tiểu Linh Tử thấy Tư Mã U Nguyệt phát hiện quy luật này thì lông mày nhướng lên.

“Ai nha, ngươi làm gì mà im lặng vậy, nói mau đi!”

Tiểu Hống chờ một hồi không thấy Tiểu Linh Tử lên tiếng thì thúc giục.

Tiểu Linh Tử không trả lời họ mà tới gần đá mài đao, vươn tay nhỏ mập mạp chọc chọ thanh chủy thủ:

“Ngươi còn muốn giả bộ tới khi nào?”

Chủy thủ vẫn không có động tĩnh gì.

“Ngươi còn giả bộ, ta để nàng mài ngươi a!”

Tiểu Linh Tử tiếp tục uy hiếp.

Xem ra uy hiếp này tương đối hữu dụng, chỉ thấy chủy thủ được đặt trên đá mài dao run nhẹ hai cáo rồi xoát một cái dựng đứng lên, bay vèo lên đầu Tiểu Linh Tử chuẩn bị đánh nó, lợi dụng Tiểu Linh Tử chưa kịp phản ứng thì gõ một phát.

Đồng thời, âm thanh non nớt vang lên:

“Ngươi dám mài đại gia, đại gia chém ngươi thành bùn!”

Tiểu Linh Tử bị chọc giận, mặc kệ đám Tư Mã U Nguyệt mà đánh nhau với thanh chủy thủ.

Tư Mã U Nguyệt và Tiểu Hống bị tràng cảnh này dọa sợ ngây người, ngơ ngác nhìn hai tiểu tử trước mắt cãi nhau.

“Chủy thủ cũng biết nói chuyện?”

Tiểu Hống kinh ngạc hỏi.

“Ngươi biết chuyện này là sao không?”

Tư Mã U Nguyệt nói.

“Không biết.”

Tiểu Hống trả lời một cách dứt khoát.

“Không phải ngươi là thần thú thượng cổ hả, sao chả biết cái gì hết vậy?”

Tư Mã U Nguyệt quay đầu hỏi.

“Ai nha, ta chỉ là đời sau của thần hống, đâu phải lão quái vật sống mấy vạn năm đâu. Những cái ta biết đều được ruyền thừa lại, gia hỏa này không nằm trong những gì ta được truyền thừa, tất nhiên ta không biết.”

Tư Mã U Nguyệt liếc mắt nhìn Tiểu Hống, thở dài trong lòng. Lúc trước tiểu hống cũng từng nói, do linh hồn hao tổn nên nàng bị mất ký ức rồi.

Chờ Tiểu Linh Tử và chủy thủ giỡn xong, Tư Mã U Nguyệt mói lên tiếng:

“Ta nói này, hai người các ngươi muốn đánh tới khi nào? Có phải nên nói ta biết chuyện gì xảy ra rồi không?”

Chủy thủ nghe được Tư Mã U Nguyệt nói gì thì vèo một tiếng bay tới trước mặt nàng:

“Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi đừng mài ta mà!”

Tư Mã U Nguyệt duỗi tay chọc chọc thanh chủy thủ biết bay:

“Trên người ngươi đầy rỉ sét, không mài thì sao sáng bóng lại được. Quan trọng nhất ngươi chỉ là chủy thủ sao mà biết nói chuyện?! Tiểu Linh Tử, ngươi nói xem!”

Tư Mã U Nguyệt đột nhiên cất cao giọng khiến Tiểu Linh Tử và chủy thủ đồng loạt giật mình.

“Nó không giống những thần khí khác.”

Tiểu Linh Tử nói.

“Ta biết, nói trọng điểm, gia hỏa này là thứ gì?”

Tư Mã U Nguyệt hỏi.

“Ta không phải thứ gì, ta là thần khí chí tôn!”

Chủy thủ đáp.

Không phải đồ vật…

Tư Mã U Nguyệt bị lời của chủy thủ làm cho ngốc trệ một lúc, bất quá rất nhanh liền nhận ra vấn đề.

“Ngươi là thần khí chí tôn? Rõ ràng thần khí chí tôn là ta!”

Tiểu Linh Tử nghe vậy lập tức phản bác.

“Ta mới là thần khí chí tôn, lợi hại hơn ngươi nhiều!”

Chủy thủ nói.

“Ta mới lợi hại!”

Tiểu Linh Tử đáp.

“Ta lợi hại hơn!”

“Được rồi, hai người đừng cãi cọ nữa. Mau nói ta biết rốt cuộc là sao? Ngươi là thứ gì?”

Tư Mã U Nguyệt ngăn cản hai đứa nhóc chuẩn bị đánh nhau. Bằng không sợ rằng tới sáng mai cũng chưa xong.

“Tiểu Nguyệt Nguyệt, người ta đã nói người ta không phải đồ vật mà!”

Chủy thủ có chút ủy khuất nói.

“Ta là thần khí chí tôn Linh Lung.”

Tiểu Linh Tử nghe được chủy thủ nói mình là thần khí chí tôn tính cãi lại nhưng bị Tiểu Linh Tử trừng mắt nên nuốt trở lại.

“Linh Lung? Là loại vũ khí gì?”

Tư Mã U Nguyệt khó hiểu hỏi.

“Thì là Linh Lung đó!”

Linh Lung nói tiếp.

“Trước kia ta là thần thạch Linh Lung được thiên địa dựng dục trong thời thái cổ. Thân thể của ta là khoáng thạch có thể dùng để luyện chế thần khí. Sau thời thái cổ luyện khí dần lên ngôi. Hắn tìm được ta nên luyện ta thành thần khí. Trước khi được tôi luyện ta đã có ý thức, trong quá trình luyện chế ta bị chia cách rồi dung hợp không ngừng. Thống khổ đó khiến ta mất đi ý thức, ta còn tưởng ta chết mất rồi. Kết quả lúc mở mắt ra ta đã là hình hài này.”

“Vì sao hắn lại luyện ngươi thành chủy thủ? Ở thế giới này, lực công kích của chủy thủ không bằng những loại khác.”

Tư Mã U Nguyệt khó hiểu hỏi.

“Đây cũng không phải nguyên hình của ta.”

Linh Lung nói.

“Chỉ là hiện tại ta chỉ có thể duy trì ở hình dạng này thôi.”

“Nói thế ngươi vẫn còn hình thù khác?”

Tư Mã U Nguyệt hỏi.

“Đúng vậy, là thần khí chí tôn, tất nhiên ta phải có bản lĩnh rồi!”

Thanh âm Linh Lung trở nên đắc ý:

“Ta có thể biến thành vũ khí gì cũng được, trường thương, đại đao, lợi kiếm, muốn biến thành cái gì thì biến thành cái đó. Ngoài ra, trừ bỏ gia hỏa này ta không thể phục chế thì những thứ khác ta đều phục chế được.”

“Này nói ngươi không bằng ta chứ gì!”

Tiểu Linh Tử đắc ý nói.

Hai mắt Tư Mã U Nguyệt tỏa sáng nhìn chủy thủ:

“Vậy ngươi biến thành vũ khí khác cho ta xem?”

“Việc biến thân này do chủ nhân không chế.”

Chủy thủ nói:

“Tiểu Nguyệt Nguyệt, ta rất thích ngươi, để ta nhận ngươi làm chủ đi!”

“Nhận chủ? Vũ khí cũng cần nhận chủ?”

Tư Mã U Nguyệt hỏi.

“Ngốc muốn chết! Không nhận chủ ngươi tiến vào Linh Hồn Châu bằng cách nào.”

Tiểu Linh Tử nói.

Tư Mã U Nguyệt trừng mắt nhìn gia hỏa, tên này có thích nói nàng ngốc. Nàng ngốc chỗ nào? Chỉ là mới đến nên chưa hiểu biết nhiều chuyện thôi.

“Ha ha ha….”

Chủy thủ thấy Tiểu Linh Tử không vui thì kiên nhẫn giải thích cho Tư Mã U Nguyệt:

“Ở thế giới này, linh khí nhận chủ cần phải cùng hệ. Cùng hệ sẽ khiến hai bên càng thêm gắn bó hơn. Khi tác chiến cũng phát huy được tối đa lực lượng của linh khí.”

“Thì ra là vậy!”

Tư Mã U Nguyệt đã hiểu.

“Ta cứ tưởng chỉ có Tiểu Linh Tử mới cần nhận chủ, những linh khí khác thì không. Vậy chúng ta bắt đầu đi.”

Bình Luận (0)
Comment