Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư (Bản Dịch)

Chương 32 - Linh Lung

Chương 32: Linh Lung

Tư Mã U Nguyệt nhớ quá trình nhận chủ cần phải dùng máu. Vì thế nàng đưa ngón tay cứa lên chủy thủ, có điều nàng còn chưa dùng sức thì tay đã bị thương, máu nhanh chóng chảy ra.

“Dù rỉ sét nhưng vẫn còn sắc bén ghê nhỉ.”

Tư Mã U Nguyệt nói, nàng muốn lấy tay về nhưng phát hiện tay mình không thể rời khỏi thân thể của Linh Lung, tình huống này y đúc với lần Tiểu Linh Tử.

Tư Mã U Nguyệt cảm giác như máu mình bị Linh Lung hút thu hết, thân thể dần có chút lạnh lẽ. Tư Mã U Nguyệt đang nghĩ bản thân có thể bị hút thành thây khô không thì bản thân đã ngã trên mặt đất.

“Nguyệt Nguyệt!”

Tiểu Hống thấy Tư Mã U Nguyệt té xỉu thì chạy nhanh tới.

“Yên tâm đi, chỉ là mất máu quá nhiều thôi, không chết được đâu.”

Tiểu Linh Tử nói.

Linh Lung hút đủ máu rồi thì hạ xuống bên người Tư Mã U Nguyệt một cách thỏa mã. Ngay sau đó, lớp rỉ sét dần tróc ra, chủy thủ sáng bóng như gương, phiếm phiếm hàn quang, nhìn sơ qua đã thấy sắc bén vô cùng.

Không chỉ có thể, sau khi thay lớp áo mới, trong nhát mắt chủy thủ trở nên trong suốt. Tiểu Hống và Tiểu Linh Tử có thể thấy máu của Tư Mã U Nguyệt đang chạy ngược chạy xuôi bên trong, toàn bộ chủy thủ đều là máu tươi của Tư Mã U Nguyệt. Cùng lúc đó, một tia sáng màu đỏ phóng lên cao biến khắp nơi xung quanh đều nhuốm màu huyết quang.

May mà đây là bên trong Linh Hồn Châu, nếu ở ngoài, chắc chắn động tĩnh này sẽ đem tới không ít phiền toái.

Tiểu Linh Tử và Tiểu Hống bị hồng quang làm lóe mắt, chờ hồng quang tan đi, cả hai trợn mắt nhìn một tiểu oa nhi ngồi trong lòng Tư Mã U Nguyệt cười vui vẻ. Âm thanh tiểu oa nhi rất nhỏ, cứ như một đứa bé vừa được sinh ra vậy.

“Tiểu, tiểu oa nhi?”

Tiểu Hống và Tiểu Linh Tử bị dọa sợ ngây người.

“Sao, sao ngươi lại biến thành một đứa bé?”

Tiểu Linh Tử chỉ vào Linh Lung.

“Hơn nữa còn là bé gái!”

Tuy Linh Lung ở nơi này mất ngàn vạn năm rồi nhưng vẫn luôn giữ bộ dáng của thanh chủy thủy. Tiểu Linh Tử căn bản không nghĩ tới đối phương lại là nữ.

“Mắc gì ta không thể biến thành tiểu oa nhi? Chính các ngươi cũng biến thành hình dạng này đó thôi. Hừ!”

Linh Lung xoay người lại, đưa lưng về phía Tiểu Linh Tử, nhìn thấy bộ dáng tái nhợt của Tư Mã U Nguyệt mới hỏi:

“Khi nào chủ nhân mới tỉnh lại?”

“Tiểu muội đáng yêu!”

Tiểu Hống bay tới trước mặt Linh Lung:

“Linh Lung tiểu muội đừng lo, rất nhanh Nguyệt Nguyệt sẽ tỉnh lại!”

“Muội muội cái đầu ngươi!”

Linh Lung dùng sức đứng dật, đạp một chân lên mặt Tiểu Hống:

“Lúc tỷ tỷ thành hình còn chẳng biết ngươi đang ở xó xỉnh nào đâu! Cư nhiên dám gọi ta là muội muội! Phải gọi là tỷ tỷ!”

Tiểu Hống cảm thấy bản thân sắp bị dẫm thành bánh nhân thịt mất. Vì thế nó vươn móng nhỏ vỗ lên chân Linh Lung, chân chó xu nịnh:

“Linh Lung tỷ tỷ, đá thế này có đau chân không, để ta thổi thổi cho tỷ nhé?”

“Da thịt non mềm của ngươi sao làm đau ta được?”

Hai tiếng tỷ tỷ này khiến Linh Lung rất hưởng thụ, nàng cảm thấy tiểu thú rất đáng yêu. Sau khi thu chân về, Linh Lung bay tới bên Tư Mã U Nguyệt ngồi xuống, tay chống, vẻ mặt lo lắng nhìn chủ nhân đang hôn mê bất tỉnh của mình.

Tiểu Hống vừa nhìn liền biết Linh Lung là tiểu gia hỏa nóng tính, nhìn không vừa mắt là sử dụng bạo lực ngay. Khó trách Tiểu Linh Tử không chịu nổi nàng ta, đánh nhau với nàng ta nhiều năm như vậy.

Nhưng dường như Linh Lung rất thích Tư Mã U Nguyệt, lúc nhận chủ liền thấy được ngay. Có điều lý do là gì?

Không chỉ Tiểu Hống nghỉ không ra mà ngay cả Tiểu Linh Tử cũng nghĩ không ra. Hắn và Linh Lung đấu đá nhiều năm, thấy nàng một lần lại một lần ra ngoài tìm chủ nhân rồi thất vọng quay lại. Lâu dần liền lười đi nữa, luôn ngốc bên trong linh hồn châu.

Một tiểu gia hỏa khó tính như thế lại thích người vừa tu luyện như Tư Mã U Nguyệt ư?

Bất tri bất giác, Tiểu Linh Tử liền hỏi Linh Lung, chỉ thấy nàng ấy cười cười:

“Bởi vì nàng hiểu ta.”

“Chẳng phải thần khí công kích như ngươi đều thích người cường đại ư? Nàng chỉ vừa bắt đầu tu luyện thôi.”

Tiểu Linh Tử nói.

“Rồi nàng sẽ sớm trở thành cường nhân.”

Linh Lung khẳng định.

Nói xong nàng vươn ngón tay ngắn nhỏ, nhẹ nhàng chọc lên mặt Tư Mã U Nguyệt.

Tư Mã U Nguyệt lần nữa nhìn thấy hình ảnh tòa phủ đệ bị lửa lớn thiêu thành tro. Đấy không phải nơi ở tại hiện đại của nàng, kiến trúc cổ kính, trên cửa lớn treo bảng có chữ Tây Môn thật lớn. Ngọn lửa nhanh chóng lan khắp mọi ngóc ngách, nháy mắt cắn nuốt mọi thứ. Nhìn toàn phủ đệ lâm vào ngọn lửa, tâm Tư Mã U Nguyệt cứ như bị vô số lưỡi đao không ngừng cứa vào. Một bóng dáng hiện ra phía trên phủ đệ điêu tàng, nhìn nàng cười to:

“Tây Môn U Nguyệt, ngươi nhìn đi. Toàn bộ nhà của ngươi chỉ còn là đống tro tàn. Ha ha ha, bây giờ ngươi còn tư cách gì để tranh với ta?”

Tư Mã U Nguyệt không thấy rõ mặt ả, chỉ biết âm thanh của nữ nhân kia vô cùng bén nhọn, bén nhọn đến mức có thể đâm thủng trái tim nàng.

Vì sao, vì sao nàng cứ mơ thấy giấc mơ này. Chẳng lẽ đây là ký ức nàng đã lãng quên ư?

Nhưng nàng nhớ rõ kiếp trước của mình là ở hiện đại, chết vì bom nổ kia mà.

Chẳng lẽ khi nàng chết ở địa cầu từng sống lại một đời, trở thành Tây Môn U Nguyệt, thu Tiểu Hống rồi cả tộc bị diệt, bản thân cũng vong mạng. Không biết vì sao lần thứ hai này nàng lại xuyên thành tiểu thư hoa si phế vật.

Cũng như Tiểu Hống nói, lúc chết đi linh hồn nàng chịu tổn thương nên quên mất ký ức một đời. Tiểu Hống là minh chứng tốt nhất cho ký ức nàng đã lãng quên kia.

“U Nguyệt, nếu con có thể sống sót, đừng báo thù cho chúng ta. Hãy sống thật tốt, đó là điều chúng ta muốn nhìn thấy nhất.”

Âm thanh ấm áp vang lên từ biển lửa khiến Tư Mã U Nguyệt càng thêm đau lòng:

“Mẫu thân…”

Một tiếng mẫu thân này khiến hốc mắt nàng nháy mắt trở nên ẩm tướt, nước mắt không ngừng hạ xuống.

Nàng cứ như thấy được một gương mặt mỹ lệ, nhẹ nhàng kề bên mình cười nói:

“Nhìn này, đây là nữ nhi của chúng ta, lớn lên thật giống chàng. Cứ như ánh trăng trên trời đêm vậy.”

“Chúng ta gọi con bé là U Nguyệt đi.”

Âm thanh nam nhân vang lên.

“Tốt lắm, về sau chúng ta gọi bé con là Tây Môn U Nguyệt. Ta là mẫu thân của con, con phải gọi mẫu thân đầu tiên đó nha!”

Tư Mã U Nguyệt duỗi tay muốn chạm vào gương mặt xinh đẹp kia, có điều nàng chưa kịp sờ tới thì bóng dáng đó đã bị ngọn lửa nuốt chửng.

“Mẫu thân…”

Linh Lung ngồi kế bên Tư Mã U Nguyệt, nhìn khóe mắt nàng chảy nước mắt thì đau lòng nói:

“Tiểu Nguyệt Nguyệt sao khóc rồi? Tiểu Nguyệt Nguyệt đang rất đau lòng, nàng đau lắm. Linh Lung muốn khóc, hu hu hu….”

Tiểu Hống và Tiểu Linh Tử cũng cảm nhận được điều đó. Tiểu Linh Tử không biết vì sao nhưng chắc chắn Tiểu Hống biết được một tí ký ức kiếp trước của Tư Mã U Nguyệt.

“Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi đừng khóc, còn có bọn ta ở bên ngươi mà!”

Linh Lung bò tới trước mặt Tư Mã U Nguyệt, duỗi tay lau nước mắt cho nàng.

Tư Mã U Nguyệt mở mắt, nước mắt choáng tầm nhìn nàng. Dường như bóng dáng mỹ lệ kia vẫn chưa tiêu tan, nàng nhẹ giọng nói:

“Mẫu thân, Nguyệt Nhi rất nhớ người…”

Bình Luận (0)
Comment