Chương 33: Bản Lĩnh Của Linh Lung
“Tiểu Nguyệt Nguyệt, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh.”
Linh Lung thấy Tư Mã U Nguyệt mở mắt thì vui mừng nói.
Tư Mã U Nguyệt duỗi tay khóe mắt, quay đầu nhìn tiểu oa nhi bên cạnh, ngập ngừng nói:
“Linh Lung?”
“Ha, Tiểu Nguyệt nhận ra ta.”
Linh Lung vỗ tay.
“Sao ngươi lại biến thành hình dáng này? Hơn nữa còn nhỏ như vậy?”
Tư Mã U Nguyệt ngồi dậy, ôm Linh Lung trên tay, nàng phát hiện đối phương chỉ nhỏ bằng hai nắm tay thôi.
“Người ta là khí linh, giống Tiểu Linh Tử, cũng có thể hóa thành hình người.”
Linh Lung cười hì hì:
“Bất qua ta lợi hại hơn gia hỏa kia! Ta có thể mang theo bản thể mà hóa hình, hăn làm không được, chỉ có thể xuất hiện trong linh hồn châu. Từ đó thấy được ta chính là chí tôn thần khí.”
“Hảo, hai ngươi đều rất lợi hại.”
Tư Mã U Nguyệt nhìn Tiểu Linh Tử sắp tức giận thì trấn an.
“Đúng rồi, vừa rồi Tiểu Nguyệt Nguyệt mơ thấy gì đến mức trong lòng bọn ta cũng cảm thấy đau, khiến ta khổ sở muốn chết.”
Linh Lung hỏi.
“Không có gì, chỉ là một ít ký ức cũ thôi.”
Tư Mã U Nguyệt nói:
“Chắc vì hiện tại có thể tu luyện nên ký ức cũng dần quay lại.”
Thấy Tư Mã U Nguyệt không muốn nói, ba đứa nhóc cũng không hỏi gì thêm.
Tư Mã U Nguyệt đứng dậy, nhìn xuống nơi mình té xỉu thì khóe miệng co rút:
“Sao các ngươi không kéo ta lên giường nằm? Ít nhất cũng nằm thoải mái hơn.”
“Lười đổi chỗ.”
Tiểu Linh Tử đúng lý hợp tình nói, thân hình chợt lóe lên rồi biến mất.
“Ta cũng lười so đo với ngươi, bằng không sẽ tức chết ta mất.”
Tư Mã U Nguyệt không nhìn Tiểu Linh Tử nữa mà hỏi Linh Lung:
“Hiện ngươi có thể biến thành hình dáng của loại vũ khí nào?”
“Ta cũng không biết.”
Linh Lung lắc đầu nói.
“Chúng ta thử một chút nào.”
Tư Mã U Nguyệt nói.
“Được rồi.”
Nói xong Linh Lung hóa thành thanh chủy thủ:
“Chủ nhân, bắt đầu được rồi.”
Tư Mã U Nguyệt suy nghĩ hình dáng vũ khí trong đầu, trừ bỏ kiếm ra thì những thứ khác không thành công.
Một lát sau, Tư Mã U Nguyệt nhìn cái nồi trước mắt một cách bất đắc dĩ và lựa chọn từ bỏ.
Tiểu Linh Tử vốn biến mất nãy giờ nay xuất hiện, nó thấy vật thì ôm bụng cười to:
“Ha ha ha, ngươi là thần khí kiểu gì thế? Ngươi tính biến hình thành cái nồi nấu ăn cho bọn ta à?”
“Lần này là ngoài ý muốn thôi.”
Linh Lung bay khỏi vòng tay của Tư Mã U Nguyệt, nhanh chóng xoay tròn một vòng. Lúc nó dừng lại thì cái nồi đã biến mất, thay vào đó là cái xẻng xào rau.
Từ lúc mong chờ khi bắt đầu đến hiện tại nàng đã chậm rãi thất vọng, lúc Linh Lung biến thành cái xẻng thì tuyệt vọng luôn rồi.
Hóa ra nàng lại bị hố nữa, lợi hại cỡ nào kia chứ. Kết quả cuối cùng khiến nàng không nỡ nhìn luôn.
Thấy biểu tình của Tư Mã U Nguyệt, Linh Lung hóa thành chủy thủ và nói:
“Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi thất vọng sao. Tuy ta có thể biến thành nhiều hình thù nhưng cũng dựa vào thực lực của ngươi nữa. Thực lực ngươi càng cao, hình dáng ta biến thành cũng càng lợi hại.
Nói cách khác, thực lực hiện tại của nàng chỉ biến thành những thứ này thôi sao. Tư Mã U Nguyệt cảm thấy lời nói mát của Linh Lung thì cầm nó lên:
“Ta sẽ khiến ngươi có thể biến thành những loại vũ khí cực kỳ lợi hại. Dù sao hiện tại ta cũng chưa cần vũ khí, chờ thực lực ta tăng lên, chúng ta cùng biến hình, trở nên mạnh mẽ!”
“Ân! Ta tin ngươi, Tiểu Nguyệt Nguyệt!”
Linh Lung nói một cách chắc chắn.
“Còn có ta nữa, ta cũng muốn trở nên mạnh mẽ hơn!”
Tiểu Hống thò đầu qua nói.
Linh Lung lần nữa hóa thành đứa bé, dùng chân đá lên mặt Tiểu Hống:
“Ta và Tiểu Nguyệt Nguyệt cổ vũ lẫn nhau, ngươi chạy tới làm gì?!”
Tư Mã U Nguyệt thấy trong nháy mắt Linh Lung biến thành tiểu muội nóng tính thì nhất thời không phân rõ đâu mới là nàng.
Thời điểm rời khỏi linh hồn châu đã là lúc mặt trời lặn, may mà buổi chiều không có lớp học. Bằng không nàng lại phải gặp Phong Hành Trình rồi.
Nghĩ tới Phong Hành Trình, nàng lại nhớ tới lời nhắc của Tiểu Linh Tử. Hắn thật sự biết nàng có thể tu luyện sao? Nhưng vì cái gì vẫn không vạch trần nàng? Rõ ràng hắn biết nàng là phế vật lại vẫn nhận nàng vào lớp. Có đúng là do hiệu trưởng nể mặt gia gia nàng không?”
Nếu nói hắn có mục đích gì với nàng thì Tư Mã U Nguyệt lại không cảm nhận được ác ý từ người này. Không phải hắn che dấu quá sâu mà do Tư Mã U Nguyệt bẩm sinh đã rất mẫn cảm, nhạy bén với ác ý và thiện ý xung quanh mình. Từ trước tới giờ sự nhạy bén này chưa bao giờ thay đổi.
Cũng vì sự nhạy bén này mà nhiều lần nàng nhặt lại cái mạng dù bị đồng đội phản bội khi chấp hành nhiệm vụ. Cho nên Tư Mã U Nguyệt biết Phong Hành Trình không có ác ý với mình.
Lúc này trong phòng hiệu trưởng, Phong Hành Trình vừa trở về từ bên ngoài đã được gọi tới.
“Ngươi biết chuyện của lớp mình chưa?”
Hiệu trưởng nhìn Phong Hành Trình và hỏi.
“Ngươi nói chuyện ở đài khiêu chiến? Nghe rồi.”
Phong Hành Trình trả lời.
“Ngươi thấy sao?”
Hiệu trưởng hỏi.
“Không thấy gì hết, chỉ cần các nàng không chơi tới mạng người thì thế nào cũng được.”
Phong Hành Trình dựa lưng vào ghế, nhìn ngắm móng tay của mình xong lại nói:
“Với cả lên đài khiêu chiến không luận sinh tử. Nếu thật sự xảy ra chuyện cũng không thể quy trách nhiệm về nơi ta.”
Ặc…
HIệu trưởng nghe Phong Hành Trình nói xém tí nữa thì sặc:
“Ta nói là chuyện Tư Mã U Nguyệt thắng Mộng Đình.”
“Nàng thắng?”
Phòng Hành Trình nói tiếp:
“Chuyện này cũng không có gì lạ. Mộng Đình kia chưa từng thực chiến, mà Tư Mã U Nguyệt từng đánh nhau với người khác. Phỏng chừng thắng do kinh nghiệm.”
Lúc hiệu trưởng nghe được việc Tư Mã U Nguyệt thắng mộng Đình còn nghi ngờ liệu Tư Mã U Nguyệt tu luyện được, bằng không sao gia hỏa mắt cao hơn đầu này lại chịu thu nhận một phế vật. Có điều nghe Phong Hành Trình nói một hồi cũng không phải không có lý. Rốt cuộc thời điểm tỷ thí, Tư Mã U Nguyệt không hề dùng linh lực.
Phong Hành Trình nhìn đôi mắt xoay tít của hiệu trưởng thì đoán được đối phương đang nghỉ gì. Bất quá hắn không tính nói ra.
“Còn chuyện gì không? Nếu không ta về trước đây. Ngày mai còn phải dẫn học sinh đi chọn trứng linh thú nữa, phải về chuẩn bị một chút.”
“Ừ, chuyện này rất trọng yếu với học sinh, phải chuẩn bị cho tốt vào. Trứng thú lấy được chưa?”
Hiệu trưởng hỏi.
“Hôm nay tới rồi, hẳn đã đưa vào trường.”
Phong Hành Trình trả lời.
“Vậy ngươi xuống chuẩn bị đi.”
Hiệu trưởng nói tiếp.
“Nhớ chuẩn bị kỹ, đừng để chúng chọn trứng chết, bằng không rất lãng phí cơ hội.”
“Nếu đó là trứng chết sao không bỏ nó đi?”
Phong Hành Trình khó hiểu hỏi.
“Từ rất lâu có quy củ truyền xuống rằng không được động vào quả trứng đó. Lý do ta cũng không biết. Bất quá trước kia có vài học sinh sau khi chạm vào quả trứng đó thì thì tinh thần hoảng loạn, không còn bình thường. Nên ta nghĩ tuy đó là trứng chết nhưng cũng có gì đó đặc biệt nên mới được để ở đó tới giờ.”
“Ta đã hiểu.”
Phong Hành Trình nói xong thì rời đi.
Buổi tối, thời điểm Dì Thu Chi đi dạo trong vườn trường, một bóng người bỗng ngăn cản nàng.
“Có phải ngày mai các ngươi đi chọn trứng không?”
Người kia hỏi.
“Đúng vậy.”
Dì Thu Chi trả lời.
“Được rồi, ngươi làm giúp ta một chuyện, ta sẽ cho ngươi thứ tốt.”
Người nọ nói.
“Chuyện gì? Ngươi nói ta biết trước.”
“Giúp ta tiêu diệt Tư Mã U Nguyệt.”
Người nọ lên tiếng.
“Mộng Đình còn có Mộng gia chống lưng, ngươi thì có thế lực nào bảo hộ? Ngươi xúi Mộng Đình tìm hắn ta khiêu chiến, nếu chuyện này bị hắn ta biết…”
“Ta làm!”
Dì Thu Chi suy nghĩ một lúc:
“Ngươi muốn ta làm thế nào?”