Chương 34: Tuyển Trứng Linh Thú
Thêm truyện vào tủ sách để nhận được thông báo chương mới nhất
---
Thời điểm tâm tình không tốt, Tư Mã U Nguyệt nấu ăn rồi ăn thật nhiều. Vì thế đêm nay nàng lại làm một bàn đồ ăn.
Không cần kêu, Khúc Béo nghe mùi hương liền chạy tới, chốc lát sau Ngụy Tử Kỳ cũng xuất hiện.
“Đi xem Bắc Cung Đường và Âu Dương Phi có ở đâu không, rủ họ tới ăn cùng.”
Tư Mã U Nguyệt vừa xào rau vừa nói với Khúc Béo.
“Biết rồi.”
Khúc Béo trộm ăn một miếng mới đứng dậy đi.
Nguyên bản Ngụy Tử Kỳ tưởng hai người kia không ở nhà, dù có đi nữa cũng không tới ăn chung, ai ngờ hai người họ đều tới.
“Hai người lại tới ăn chung, lạ thật nha.”
Bắc Cung Đường liếc Ngụy Tử Kỳ một cái nhưng không nói gì, sau khi rửa tay xong thì ngồi xuống bàn.
Âu Dương Phi nhìn Ngụy Tử Kỳ nói:
“Khúc Béo bảo đồ ăn hắn làm ngon hơn ở nhà ăn.”
Rất nhanh đồ ăn đã được nấu xong, Tiểu Hống ăn xong rồi, đang đi dạo cho tiêu thức ăn.
“Chúng ta ở chung ký túc xa, nếu không có gì thì nên tụ tập nhiều một chút, cùng nhau ăn cơm rất vui mà.”
Khúc Béo nói.
“Ngươi biết nấu cơm không?”
Bắc Cung Đường lạnh lùng hỏi.
“Không biết.”
Khúc Béo nói, sau đó cười cười.
“Chẳng phải bây giờ chúng ta có U Nguyệt à.”
Tư Mã U Nguyệt liếc Khúc Béo một cái, nàng cũng không phản đối.
“Ngày mai phải đi chọn trứng linh thú.”
Âu Dương Phi đột ngột lên tiếng.
“Tuyển trứng linh thú, là sao?”
Đây là lần đầu tiên Tư Mã U Nguyệt nghe tới chuyện này.
“Linh sư có thể khế ước với linh thú, ngươi biết chư?”
Khúc Béo nói.
Tư Mã U Nguyệt gật đầu.
“Là thế này, khế ước của linh sư và linh thú là hữu hạn, thực lực càng cao, số lượng linh thú được khế ước càng nhiều. Linh sĩ cấp bậc như chúng ta chỉ khế ước được với một linh thú. Nhưng trứng thú thì khác.”
Ngụy Tử Kỳ giải thích:
“Có vài học sinh gia cảnh không tốt, lúc trước không có linh thú thì thời điểm chọn trứng có thể chọn được khế ước thú của mình. Vì đấy là linh thú còn trong trứng nên sẽ không tiêu hoa quá nhiều linh lực, dễ dàng khế ước hơn.”
Tư Mã U Nguyệt hiểu rõ rồi gật đầu:
“Là linh thú học viện cho học sinh đúng không?”
“Có thể nói vậy. Bất quá việc chọn trứng thú cũng có điều cần chú ý.”
Âu Dương Phi nói.
“Phải chú ý cái gì?”
“Trứng thú cũng chia ra cấp bậc cao thấp. Tuy cấp cao tương đối ít nhưng nếu thu phục được thì linh thú ra đời càng lợi hại.”
Tư Mã U Nguyệt cắn đũa nói:
“Vì sao đều là trứng thú? Chẳng phải linh thú cũng có động vật có vú sao?”
“Động vật có vú cũng được thấy dưới dạng quả trứng, chẳng qua trứng này là hư ảo thôi.”
Ngụy Tử Kỳ nói.
“Theo ta biết thì nơi đặt trứng thú là một chỗ rất thần kỳ. Mặc kệ là linh thú gì thì trong mắt ngươi chỉ thấy đó là quả trứng, hơn nữa bề ngoài giống quả trứng vô cùng. Chờ ngươi chọn xong, nếu là động vật có vú thì trứng sẽ biến mất.”
“Đó hẳn là ảo giác nhỉ?”
Tư Mã U Nguyệt nói.
“Vì sao phải tạo ra ảo giác cho học sinh, khiến mọi thứ đều biến thành quả trứng.”
Bắc Cung Đường nghe Tư Mã U Nguyệt nói thì ngẩn đầu nhìn nàng một cái.
“Nói thế nào đi nữa thì ngày mai cũng là một ngày đáng giá để chờ mong.”
Khúc Béo lên tiếng.
“Không giống, nghe nói trứng còn có trứng của linh thú có huyết mạch thần thú nữa. Nếu sở hữu được loại trứng này, linh thú ngươi khế ước sẽ cực kỳ lợi hại, ha ha ha!”
Khúc Béo đắc ý cười to.
“Ngươi bớt mơ mộng hão huyền đi!”
Tư Mã U Nguyệt nói.
“Bất quá dù không tuyển được linh thú có huyết mạch thần thú thì chỉ cần là thứ học viện chọn ra cũng tương đối hiếm có và lợi hại rồi.”
Ngụy Tử Kỳ nói.
“Thế à, nếu vậy thì đáng chờ mong đấy!”
Hôm sau, Bắc Cung Đường và Âu Dương Phi gia nhập đội ngũ ăn snasg. May mà nguyên liệu đã được Tiểu Linh Tử xử lý xong xuối, Tư Mã U Nguyệt chỉ cần chế biến nữa là xong.
Ăn sáng no bụng, cả bọn cùng nhau đi học.
Vào phòng học, Tư Mã U Nguyệt cảm nhận được đủ loại ánh mắt đâm chọt về phía mình, có khinh thường, có kinh ngạc, có tò mò, còn có phẫn nộ. Xem ra chuyện hôm qua nhấc lên một cơn sóng gió không nhỏ trong lớp học.
Tuy Mộng Đình nhìn nàng vẫn còn sự phẫn nộ không nguôi nhưng thua trận phải nhận. Mộng Đình cũng không tính tìm Tư Mã U Nguyệt gây phiền toái nữa, chỉ có thể dùng đôi mắt hình lưỡi dao đâm Tư Mã U Nguyệt mấy cái.
Tư Mã U Nguyệt và Bắc Cung Đường cùng nhau ngồi xuống, cũng dùng thái độ hờ hững nhìn những người xung quanh. Chẳng qua Bắc Cung Đường là thái độ lạnh băng còn Tư Mã U Nguyệt thì mặc kệ.
Rất nhanh, Phong Hành Trình đã vào lớp, nhìn mọi người tới đông đủ, hắn nói:
“Hẳn các trò cũng biết hôm nay chúng ta sẽ làm gì. Trước khi đi, ta sẽ nói một vài điều cần lưu ý. Nơi tuyển trứng linh thú ở phía sau núi, có bốn cửa vào, trong đó ba cửa các trò có thể vào, sau khi vào ảo giác sẽ xuất hiện kèm theo vô số trứng thú. Mỗi trứng thú có hình dáng y chang nhau nên các trò chỉ có thể dựa vào cảm giác để chọn ra một quả trứng mình muốn nhất. Một khi chọn xong, các trò có thể dời khỏi. Hiện tại chúng ta đi thôi.”
Mọi người trong phòng học lũ lượt đứng dậy, lúc đi ngang qua Tư Mã U Nguyệt, Dì Thu Chi hung hăng trừng mắt nhìn nàng. Thời điểm Tư Mã U Nguyệt quay đầy lại thì ả ta lập tức nhìn sang chỗ khác, cứ như vừa rồi chẳng có gì xảy ra.
Phong Hành Trình dẫn học sinh lớp mình tới sau núi. Thời điểm họ tới nơi, những lớp khác đã tới đông đủ. Vài vị lão sư đang đứng nói chuyện với nhau.
Tư Mã U Nguyệt phát hiện lúc Phong Hành Trình tới nơi, rất nhiều lão sư nhìn hắn với ánh mắt đầy kính ý.
“Mọi người tới rồi hả?”
Phong Hành Trình đi tới và hỏi.
“Đúng vậy, tới đủ rồi. Các người là lớp cuối cùng đấy.”
Một vị lão sư lên tiếng.
“Chúng ta vào thôi.”
Cương Quyết Chi không để ý câu nói ám chỉ vừa rồi của lão sư nọ mà nhanh chóng hô.
Số linh sư học viện tuyển được lần này không nhiều lắm, chỉ khoảng một nghìn người thôi. Trừ những lớp học đặc thù như luyện đan, thuần thú thì tổng cộng lớp linh sư có khoảng 900 học sinh. Mà cửa vào cũng không lớn, chỉ chứa được cùng lúc khoảng ba bốn trăm người, vì thế học chia học sinh thành ba đợt.
Học sinh nghe vậy cảm thấy rất không công bằng, nếu người vào trước chọn hết linh thú cấp cao thì những người vào sau thiệt thòi thôi.
“Mọi người đừng nóng nảy.”
Một vị lão sư xua tay trấn tĩnh.
“Trứng thú bên trong đều là tùy cơ mà khế ước nên vào trước hay sau cũng như nhau cả. Các trò không cần thấy bất công. Được rồi, nhóm đầu tiên.”
Dựa vào trình tự trước sau, ba nhóm học sinh lần lượt tiếng vào. Lớp của Cương Quyết Chi nằm trong nhóm cuối.
Thười điểm Tư Mã U Nguyệt vào núi liền cảm thứ có thứ gì đó vang lên trong đầu, không ngừng gọi tên nàng. Dường như âm thanh kia nói rằng:
“Lại đây, lại đây…”
Tư Mã U Nguyệt nhìn khắp nơi cũng chẳng phát hiện có gì bất thường. Hơn nữa khi nàng cẩn thận lắng nghe thì âm thanh đó đã biến mất.
“Kỳ lạ thật.”
Tư Mã U Nguyệt thầm nghĩ, khi tới lượt lớp nàng thì Tư Mã U Nguyệt không để ý tới nữa, cùng mọi người đi vào sơn động.