Chương 35: Hãm Hại
Cửa vào rất nhỏ, có điều không gian phía sau rộng không tệ, xem như ba bốn trăm người tiến vào cũng còn rộng. Tư Mã U Nguyệt từng vào Tàng Thư Các nên không lạ lắm, những người lần đầu chứng kiến cảnh này lại kinh ngạc không thôi.
Tư Mã U Nguyệt nhìn xung quanh một lượt, cũng không thấy thứ gì có thể gọi là cửa, trước mặt là ba vòng sáng trắng phát quang mà thôi.
“Được rồi, mọi người yên tĩnh.”
Một lão sư lớn tiếng nơi, tiếng vang quanh quẩn trong động một lúc khiến học sinh im lặng dần.
“Lão sư, chúng ta không thấy cửa nào hết!”
Một đệ tử nói.
“Truyền tống trận trước mặt các trò chính là cửa, nó sẽ đưa các trò tới phòng ắp trứng. Các trò nhớ kỹ, một khi chọn xong sẽ được truyền tống lại đây, không có cơ hội thứ hai. Vì thế mọi người phải nắm bắt cơ hội thật tốt, đừng tùy tiện chọn đại. Hãy chọn dựa vào cảm giác của bản thân.”
Một lão sư khác lên tiếng.
“Đúng vậy, các ngươi có thể chọn một trọng ba truyền tống trận này, không được vào truyền tống trận thứ tư. Nếu ai tiến vào đó mà xảy ra vấn đề gì thì tự gánh lấy hậu quả.”
Lão sư hô im lặng nói.
“Lão sư, truyền tống trận nào cũng giống nhau hết hả?”
“Như nhau cả, đây là truyền tống trận ngẫu nhiên. Tỷ lệ truyền tống đến địa điểm không khác gì nhau. Được rồi, các ngươi đi đi, đừng chen chúc.”
Lão sư nói xong thì mọi người hăng hái tiếng vào truyền tống trận. Tuy lão sư nói tỷ lệ truyền tống như nhau nhưng đám học sinh không cảm thấy vậy. Một ít đồng học tiến vào truyền tống trận xong thì rất nhanh biến mất.
Những người còn lại thấy thế càng thêm điên cuồng tiến vào.
Trong lúc chen lấn, Tư Mã U Nguyệt bị đẩy về phía rong cùng, gần với truyền tống trận thứ tư nhất. Mọi người đều nghĩ nơi đó không có trứng linh thú nên chẳng bén mảng tới làm gì.
Mà truyền tống trận đó cũng không hoạt động. Tư Mã U Nguyệt nhìn thoáng qua, trong lúc hỗn loạn như có ánh sáng kêu gọi nàng.
“Tới… tới…”
Nghe thấy thế, nhất thời Tư Mã U Nguyệt sửng sốt. Cùng lúc đó, phía sau có một lực đẩy khiến cả người nàng rơi vào truyền tống trận thứ tư kia.
Bấy giờ truyền tống trận phát ra hồng quanh lóa mắt, Tư Mã U Nguyệt kinh ngạc xoay đầu nhìn lại thì thấy đôi mắt tràn ngập hận ý của Dì Thu Chi.
“Ngươi…”
Tư Mã U Nguyệt không kịp nói hết câu đã biến mất trong truyền tống trận. Lão sư bị hồng quang lóe lên làm cho luống cuống mà hô to:
“Vừa rồi là ai dùng truyền tống trận thứ tư?”
Trong động chỉ còn một nửa học sinh, mọi người hai mặt nhìn nhau, chẳng biết lão sư đang hỏi cái gì.
“Lão sư, hình như là Tư Mã U Nguyệt.”
Có người nói.
“Tư Mã U Nguyệt? Ta biết rồi, các người tiếp tục đi.”
Lão sư đáp.
Nếu là phế vật kia thì không có gì phải lo lắng.
Vì phòng ngừa chuyện hồng quang xảy ra nữa, học sinh an tĩnh đi rất nhiều, mau chóng tiền vào truyền tống trận, lần lượt biến mất.
Phong Hành Trình ở ngoài động thấy bên trong lóe lên hồng quang thì biết truyền tống trận thứ tư khởi động, trong lòng nãy lên dự cảm không tốt.
Hắn vào trong động vào hỏi:
“Vừa rồi là ai khởi động truyền tống trận bị cấm?”
“Là Tư Mã U Nguyệt.”
Một lão sư lên tiếng:
“Hẳn bị ngã trong lúc mọi người chen lấn.”
“Cái gì!”
Tim Phong Hành Trình đập bồm bộp:
“Chẳng phải ở đó…”
“Phong lão sư, một khi học sinh tiến vào phải chọn trứng thú xong mới được ra. Ngươi cũng đừng sốt ruột.”
“Đúng vậy, tuy trường học không dùng truyện tống trận thứ tư nhưng hẳn sẽ không sao đâu!”
Không sao đâu! Sao có thể!
Hôm qua hiệu trưởng nói hắn biết học sinh vào nơi đó khi đi ra thần trí sẽ điên loạn, nghiêm trọng hơn thì kinh mạch bị hủy, một thân tu vi mất sạch trong tích tắc. Như thế còn kêu không sao đâu?
Kỳ thật hiệu trưởng không nói, có học sinh vào rồi mãi chẳng thấy trở ra.
“Phong lão sư, ngươi là lão sư mới tới hẳn không hiểu biết nhiều về nơi này. Chúng ta ở đây nhiều năm, nắm rõ tình huống.”
Một lão sư khác nói:
“Những thứ kia đều là lời đồn thôi, vị đồng học đó không sao đâu.”
“Ta cũng vào.”
Đối với những lời an ủi của lão sư khác, Phong Hành Trình chẳng nghe lọt tai chút nào. Hắn nhanh chóng đi vào truyền tống trận thứ tư. Có điều mặc kệ hắn truyền bao nhiêu linh khí thì truyền tống trận vẫn chẳng có gì thay đổi, một chút ánh sáng đỏ cũng không hiện ra.
Lúc này học sinh còn lại khá ít, các lão sư khác thấy hành động của Phong Hành Trình thì giật nảy mình. Bất quá khi thấy truyền tống trận không có chút mảy may khởi động mới yên lòng.
“Phong lão sư, truyền tống trận này rất kỳ quái, không phải ai cũng vào được đâu. Tốt nhất ngươi đừng nên manh động, chờ ở đây đi.”
Cương Quyết Chi đi tới nhìn truyền tống trận trong chốc lát rồi xoay người rời khỏi sơn động, đi thẳng tới phòng của hiệu trưởng.
Tuy thoạt nhìn truyền tống trận thứ tư không khác ba cái còn lại nhưng nếu nhìn kỹ hơn vẫn thấy sự khác biệt. Có lẽ hiệu trưởng biết dùng nó như thế nào.
Có điều câu trả lời của hiệu trưởng lại khiến hắn thất vọng.
“Truyền tống trận đó có từ khi truyền thành lập. Lúc trước đấy là cấm địa của học viện chúng ta, về sau chúng ta mới tạo ra ba truyền tống trận khác để di chuyển tới nơi chọn trứng thú. Chỉ có nhân tài được truyền tống trận tán thành mới có thể khởi động nó.
Lời này của hiệu trưởng đanh tan hi vọng của Phong Hành Trình.
“Bên trong có thứ gì?”
“Ta cũng không biết, đời trước cũng không dặn rõ. Nghe đồn trừ trứng chết ra bên trong còn nhiều thứ khác nên khi học sinh đi vào mới có những tình huống khó nói đó.”
Lão hiệu trưởng nói.
“Vậy không có các gì khác để tiến vào ư?”
Phong Hành Trình chống hai tay lên bàn, nôn nóng hỏi.
Hiệu trưởng bất đắc dĩ gật đầu khiến Phong Hành Trình ngã ngồi xuống ghế.
Hiệu trưởng khó hiểu liếc mắt nhìn Phong Hành Trình, sao tên này lại nôn nóng như vậy? Trong ấn tượng của mọi người, Phong Hành Trình luôn là người lạnh lùng chẳng bao giờ quan tâm tới ai.
“Ta quay lại chờ nàng ấy.”
Phong Hành Trình ổn định tinh thần, đứng dậy rời đi.
Thời điểm tới sau núi đã có học sinh đi ra, trên tay ôm một trứng thú to hoặc nhỏ.
Phong Hành Trình liếc nhìn truyền tống trận, U Nguyệt, trò phải bình an quay lại…
Sau khi biến mất trong truyền tống trận, Tư Mã U Nguyệt cảm thấy mắt hoa đầu váng. Nàng còn chưa kịp lên hô lên thì thân thể rơi xuống một nơi mềm mại.
“Ai da! CMN!”
Tư Mã U Nguyệt bò dậy, may mà nơi này có lót lá dày, bằng không nàng ngã lăn quay rồi.
“Chết tiệt, dám hại ta. Đừng để ta đi ra ngoài, lão tử sẽ chơi chết các người!”
Tư Mã U Nguyệt phủi cỏ khô dính trên người, bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Chẳng phải nói truyền tốn trận sẽ đưa học sinh tới nơi chọn thú trứng ư? Sao bây giờ nàng lại ở một khu rừng?