Chương 40: Bên Bờ Sông
Nghe thế Phong Hành Trình trầm mặc chốc lát:
“Bất quá ta chịu người khác nhờ cậy tới chiếu cố nàng thôi.”
“Ai nhờ ngươi?”
Lão hiệu trưởng hỏi.
“Hiệu trưởng, chuyện của thế giới kia ngươi cũng biết. Ta hiểu quan hệ của ngươi và tướng quân Tư Mã rất tốt. Tóm lại ta sẽ không hại nàng ấy lẫn Tư Mã gia.”
Phong Hành Trình nói tiếp:
“Hơn nữa có quy tắc ước thúc, ta không thể tùy tiện động thủ ở vị diện này.”
“Không phải ta lo ngươi sẽ gây chuyện.”
Hiệu trưởng thở dài.
“Ta lo cho ngươi, nếu đứa nhỏ kia có chuyện…”
“Sẽ không.”
Phong Hành Trình nói.
“Con của người đó không dễ chết vậy đâu.”
Phong Hành Trình nói với giọng chắc nịch, hắn không biết linh hồn bên trong thân thể Tư Mã U Nguyệt đã thay đổi.
“Ai, ngươi là lão sư, không thể ở mãi nơi này.”
Hiệu trưởng nói.
“Có tiết dạy ta sẽ đi.”
Phong Hành Trình nói.
“Đúng rồi, hiệu trưởng, ngươi có biết truyền tống trận này chuyển người tới đâu không?”
“Không biết, ngươi ra tới thần trí đã không rõ. Mỗi người mỗi khác.”
Hiệu trưởng lại bảo.
“Có điều cụ thể là nơi nào họ không nói rõ.”
“Thế à…”
Phong Hành Trình có chút thất vọng.”
“Tốt nhất ngươi hãy quay về đi. Nếu nàng đã đi nơi khác, ngươi ở đây chờ cũng không thấy đâu.”
Hiệu trưởng lại nói:
“Lát nữa ta phải tới phủ tướng quân, báo cho Tư Mã tin này.”
“Ta đi với ngươi.”
Như nghĩ tới gì đó, Phong Hành Trình lên tiếng.
Hiệu trưởng gật đầu, hai người cùng đi tới phủ tướng quân.
Tư Mã Liệt biết tin thì lâm vào khiếp sợ, muốn lập tức ra ngoài tìm nàng. Thế nhưng căn bản không biết Tư Mã U Nguyệt ở đây thì tìm chỗ nào.
“Tư Mã tướng quân, hẳn ngươi có mệnh bìa của U Nguyệt chứ?”
Phong Hành Trình hỏi.
Tư Mã Liệt nghe vật thì trầm mặt đáp:
“Sao ngươi biết?”
“Trước khi nói chuyện này ngươi nên đi xem mệnh bài của nàng thế nào rồi.”
Phong Hành Trình nôn nóng nói.
Tư Mã Liệt nhìn vẻ lo lắng trên mặt Phong Hành Trình thì không dây dưa nữa. Ý niệm vừa động, một hộp hắc ngọc xuất hiện trong tay Tư Mã Liệt.
Ông mở hộp ngọc ra, bên trong là một khối ngọc thạch trắn có hai vòng đỏ ửng như máu người.
“Đây là mệnh bài của U Nguyệt, vẫn hoàn hảo chứng tỏ nàng còn sống.”
Tư Mã Liệt nói.
Nghe vậy, Phong Hành Trình mới an tâm.
“Đúng là vì mệnh bài của U Nguyệt không có động tĩnh gì nên ta mới không phát hiện nàng gặp huy hiểm.”
Tư Mã Liệt bỏ lệnh bài vào hợp rồi cất đi. Xong xuôi, ông nhìn Phong Hành Trình, nói:
“Hiện tại ngươi có thể nói ta biết vì sao ngươi nhận ra sự tồn tại của thứ này?”
Phong Hành Tình:
“Đương nhiên ta biết, vì mệnh bài này là ta làm ra mà.”
“Vậy ngươi là…”
Tư Mã Liệt kinh ngạc nhìn Phong Hành Trình.
“Đúng vậy, chuyện này không cần nói cho nàng.”
“Ta hiểu.”
Tư Mã Liệt nói.
“Đã thế, chúng ta quay lại trường học đi.”
Hiệu trưởng lên tiếng.
“Được rồi, lỡ như nàng quay lại, mong các người nói ta biết.”
“Được.”
Chờ đối phương rời đi, đám Tư Mã U Tề mới tiến vào:
“Gia gia, ngũ đệ không sao chứ?”
“Hiện tại chỉ biết U Nguyệt còn sống. Có điều hiện tại U Nguyệt thế nào thì mệnh vài không thể hiện ra.”
“Chúng ta đi tìm ngũ đệ đi.”
Tư Mã U Nhiên nói.
“Quay lại!”
Tư Mã Liệt hô to:
“Các ngươi đều biết chuyện về truyền tống trận kia. Hiện tại U Nguyệt đi nơi nào chẳng ai biết. Lân đại lục lớn thế này, các ngươi đi đâu mà tìm.”
“Nhưng chúng ta không thể đứng yên tại chỗ thế này!”
Tư Mã U Nhiên nói.
“Ngoại trừ chờ chúng ta không thể làm gì khác.”
Tư Mã Liệt lên tiếng.
“Bất quá mệnh bài ngũ đệ vẫn ổn, chúng ta có thể biết được sơ về tình trạng của ngũ đệ.”
Tư Mã U Nhiên nói.
“Ngũ đệ có thể chưa kịp về, nói không chừng qua vài hôm là tốt.”
“Ai…”
Sau đó cứ cách vài ngày Phong Hành Trình sẽ tới hỏi tình trạng ngọc bài của Tư Mã U Nguyệt. Riết rồi như thành thói quen của hắn vậy.
Tuy biết hiện tại nàng còn sống nhưng trong trường lại truyền ra tin Tư Mã U Nguyệt đi nhầm vào truyền tống trận thứ tư và chết mất đất rồi.
Tất nhiên sau khi tin tức này truyền ra, trong học viện có người vui người buồn. Đương nhiên vui vẻ là những người chán ghét Tư Mã U Nguyệt, trong đó vui nhất là Mộ Dung An và người của gia tộc Nạp Lan. Lo lắng trừ bỏ bạn cùng phòng của nàng ra còn có Mộng Đình.
Thời gian cứ thế trôi qua, Tư Mã U Nguyệt đi một tháng vẫn chưa về. Trừ những người lo cho nàng thì mấy người khác đều nghĩ nàng đã hể rồi. Tâm đề phòng cũng dần lắng xuống.
Trong lúc người của Tư Mã gia thì lo lắng khôn nguôi, Tư Mã U Nguyệt lại dốc lòng tu luyện trong sơn động.
Vì hiện tại nàng đã là linh sư nên không cần ăn uống. Gần nhất Tư Mã U Nguyệt tu luyện một lần mất mấy ngày. Dùng câu nói ở hiện đại là: chớp mắt một cái mấy ngày đã qua.
Thời điểm Tư Mã U Nguyệt mở mắt, dưới chân nàng lại phát ra ánh sáng thăng cấp. Thăng cấp kết thúc, Tư Mã U Nguyệt đã là linh sư ngũ cấp.
Linh lực trong hang động bị tiêu hao gần hết, Tư Mã U Nguyệt mới nhìn quanh một hơi. Không ngờ linh lực hệ hỏa trong hang động lại nồng đậm như thế, giúp nàng một lần tăng lên bốn bậc.
“Không chỉ do tu luyện.”
Tiểu Linh Tử nói:
“Nhờ sức mạnh tồn đọng của trứng thú chậm rãi phóng xuất ra mà thành. Lúc trước năng lượng của trứng thú ngưng tụ trong thân thể ngươi nên dừng lại ở cấp năng, lúc này nhờ tu luyện mà bộc phát giúp ngươi tăng một lần bốn cấp.”
Nguyên lai là nhờ trứng thú kia!
Có thể giúp thực lực của nàng tăng mạnh, rốt cuộc nó là linh thú gì?
“Nguyệt Nguyệt, ngươi tu luyện xong thì ra ngoài nhìn một chút. Phía sau thung lũng là dãy núi, hơn nữa còn rất lơn.”
“Núi lớn ư?”
Tư Mã U Nguyệt nghĩ ngợi một chút, núi non Bắt Thần quốc rất lớn, một cái là núi Phổ La ở phía nam, còn lại là dãy núi Phổ Tác ở phía tây.”
Hai núi đều lớn, Phổ La hơi nhỏ, Phổ Tác lớn hơn một chút. Hơn nữa cấp bậc linh thú trong núi Phổ Tác khá cao.
“Không biết hiện tại chúng ta ở núi nào.”
Tư Mã U Nguyệt vỗ bụi trên quần áo rồi đứng lên.
“Chúng ta ra khe sâu tìm một linh thú hỏi là được rồi.”
Tiểu Hống nói.
“Thôi, hiện tại chỉ có thể như thế.”
Tư Mã U Nguyệt ôm Tiểu Hống bước ra, dọc theo thung lũng mà đi về phía trước, rất nhanh là ra tới bên ngoài, tiến vào một sơn cốc.
Nàng còn chưa kịp xem xét quang cảnh xung quanh thì Tiểu Hống hô:
“Nguyệt Nguyệt, bên bờ sông có người!”
Tư Mã U Nguyệt nhìn về hướng Tiểu Hống chỉ. Quả nhiên bên bờ sông có một người đang nằm. Hắn ghé người lên tảng đá, mặt quay sang chỗ khác, máu nhiễm đỏ một vùng.