Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư (Bản Dịch)

Chương 43 - Hứng Thú

Chương 43: Hứng Thú

Vu Lăng Vũ nằm trên giường nhớ lại manh mối về đồ vật mình muốn tìm thì đột nhiên ngửi được hương vị thịt nướng.

Chỉ chốc lát sau, Tư Mã U Nguyệt dẫn theo một con gà đã nướng vào, nhìn thấy Vu Lăng Vũ cầm mấy viên dạ mình châu ra làm sơn động hiện tại sáng như ban ngày.

Nàng lấy một cái bàn từ nhẫn không gian cùng mâm rồi đem thịt gà nướng tốt đặt trong mâm, xé thành vài khối và hỏi:

“Ngươi ăn không?”

Nàng nghĩ tới chuyện bản thân có thể tu luyện khẳng định giấu không được. Đã vật không cần giấu, chỉ cần không cho hắn biết về không gian, hắn sẽ chẳng biết nàng có linh hồn châu.

“Ngươi có thể sử dụng nhẫn không gian.”

Vu Lăng Vũ cũng không kinh ngạc.

“Chỉ cần là cái linh sĩ đều có thể dùng.”

Tư Mã U Nguyệt nói.

“Lời đồn ngươi không thể tu luyện, thậm chí linh khí cũng chẳng cảm ứng đến.”

Vu Lăng Vũ nói.

“Ngươi cũng nói là đồn đãi.”

Tư Mã U Nguyệt nói:

“Đã thế ngươi có muốn ăn không? Không ăn ta mặc kệ ngươi a!”

“Vu Lăng Vũ.”

Vu Lăng Vũ nói.

“Vu Lăng Vũ, ngươi có muốn ăn không?”

Tư Mã U Nguyệt lại hỏi.

Vu Lăng Vũ thướng sẽ không ăn mấy thứ này, có điều nhìn cặp mắt sáng ngời của nướng của Tư Mã U Nguyệt thì phá lệ gật đầu:

“Hảo.”

Tư Mã U Nguyệt đẩy cái bàn đến mép giường để hắn ngồi dậy là có thể ăn. Sau đó chia một ít gà nướng cho hắn rồi ôm phần còn lại tự ăn.

Vu Lăng Vũ cầm cánh gà cắn một miếng, nguyên bản hắn chẳng ôm hi vọng về mấy món đồ ăn này. Chẳng ngờ thịt gà lại ngon như thế, khiến hắn không nhịn được cắn thêm miếng nữa.

“Không thể tưởng được ngươi còn biết nấu ăn.”

Gặp được ăn ngon, hắn cũng không keo kiệt mà buông lời tán dương.

“Điều ngươi không biết còn nhiều lắm.”

Tư Mã U Nguyệt nhìn Tiểu Hống chạy vào thì lấy gà nướng chuẩn bị sẵn cho nó ra để lên bàn.

“Nguyệt Nguyệt thật xấu, ăn cái gì cũng không gọi ta.”

Tiểu Hống không thể nói chuyện trước mặt người lạ. Chỉ có thể thông qua khế ước oán giận nàng.

“Không kêu ngươi chẳng phải ngươi cũng đã trở lại sao?”

Tư Mã U Nguyệt chọc đầu Tiểu Hống một chút:

“Ta vừa thấy ngươi nói chuyện với một linh thú giống đực thật cao hứng. Sao lúc trước ta không phat hiện bản chất háo sắc của ngươi nhỉ?”

“Ta nào có!”

Tiểu Hống yếu ướt kháng nghị, chỉ là thanh âm thể hiện chính nó còn không tin lời nó nói.

“Khế ước thú của ngươi?”

Vu Lăng Vũ nhìn Tiểu Hống, hỏi.

Tư Mã U Nguyệt liếc Vu Lăng Vũ một cái, nói:

“Đúng vậy, một con thư vô dụng lại háo sắc.”

“Chi chi ——”

Ai vô dụng?!

“Rất đáng yêu.”

Vu Lăng Vũ nói.

“Cảm ơn khích lệ.”

Tư Mã U Nguyệt gặm thịt gà xong thì đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Nơi này không có linh thú lai vãng, ngươi có thể an tâm ngốc ở lại dưỡng thương.”

Nói xong nàng liền rời đi.

Tiểu Hống ôm gà nướng nhìn Vu Lăng Vũ lại nhìn nhìn cửa động, rối rắm một phen sau rồi ôm gà nướng đi ra ngoài.

Tuy nó thích mỹ nam nhưng chủ nhân quan trọng hơn.

Vu Lăng Vũ nhìn Tiểu Hống lưu luyến không rời, nhịn không được bật cười.

Xác định Tiểu Hống đã đi xa, Hỏa Kỳ Lân từ trong không gian khế ước đi ra hóa thành hình người, quần áo màu đỏ cực kỳ nổi bật.

Hắn ngồi xuống cạnh bàn, nắm đùi gà lên gặm:

“Chủ nhân, nha đầu này nướng đồ ăn thật ngon.”

“Sao ngươi ăn đùi gà của ta?”

Vu Lăng Vũ trừng mắt nhìn Hỏa Kỳ Lân.

“Dù sao ngươi cũng không thích ăn mấy thứ này.”

Hỏa Kỳ Lân cắn vài cái là hết cái đùi gà. Hắn muốn đi lấy cái khác lại bị Vu Lăng Vũ đánh vào tay, lắc đầu về hướng Tiểu Hống rời đi.

“Ngươi nhìn ra bên người nàng đó là cái gì linh thú sao?”

Hắn hỏi.

Hỏa Kỳ Lân nhân lúc chủ nhân hắn không chú ý lại đoạt một khối thịt gà, nói: “Tên kia a, là viễn cổ thần thú thần rống.”

“Thần thú viễn cổ sao xuất hiện ở vị diện thấp này?” Vu Lăng Vũ hỏi.

“Không biết.”

Hỏa Kỳ Lân nói:

“Hơn nữa hình như bị thương nên thực lực giảm. Thực lực như nó mà tới vị diện cấp cao thì chẳng mấy chừng là bị mãnh thú ăn thịt. Đặc biệt nó còn có chủ nhân thực lực thấp thế kia.”

Lúc thấy Tiểu Hống Hỏa Kỳ Lân cũng hoảng sợ, nguyên bản thụy thú như thần rống có số lượng rất ít, truyề đến bây giờ có thể nói lông phượng sừng lân. Trên thế giới cấp cao gặp được cũng rất khó, xuất hiện vị diện cằn cỗi thế này càng kỳ quái.

“Phế vật trong mắt người khác chẳng những tu luyện được còn có khế ước thú là thần thú viễn cổ. Nàng càng ngày càng khiến ta tò mò.”

Vu Lăng Vũ cười nói.

Hỏa Kỳ Lân nhìn đến Vu Lăng Vũ cười, trong lòng thay Tư Mã U Nguyệt bi ai hai phút.

Mỗi lần hắn cười như thế là khi ác ma trong lòng Vu Lăng Vũ trỗi dậy. Người được hắn nhớ thương chưa chắc có kết cục tốt.

“Gà nướng đâu?”

Lúc Vu Lăng Vũ phục hồi tinh thần lại phát hiện trừ bỏ cánh gà đã gặm xong trong tay hắn thì trên bàn chỉ còn một đống xương gà.

Ăn xong gà nướng lúc này Hỏa Kỳ Lân mới nói chuyện đắn sự:

“Chủ nhân, đồ vật kia để ta đi tra cho. Ta và ngươi là khế ước linh hồn, nếu ở gần đồ vật, ta sẽ cảm ứng được. Trong khoảng thời gian này cứ để lão nhị bảo hộ ngươi đi.”

Vu Lăng Vũ ném xương gà tới trên bàn, nhàn nhạt nói:

“Ta bên này không cần ngươi lo lắng.”

“Ta đây đi.”

Hỏa Kỳ Lân nói xong rời khỏi sơn động, bay tới mổ đỉnh núi khác.

Tư Mã U Nguyệt đến trong núi nhìn một chút rồi kêu Tiểu Hống dẫn nàng kiếm linh thú mà nó làm quen được tới. Cư nhiên lại là Thiết Trảo Hổ.

Nàng nghe được từ miệng Thiết Trảo Hổ một số tin tức về nơi này, như sự phân bổ linh thú chẳng hạn, sau đó thả nó đi.

Có điều Thiết Trảo Hổ lại ngồi nàng trước mặt, chậm chạp không chịu rời đi.

“Làm sao vậy?”

Tư Mã U Nguyệt hỏi.

“Thật ra, ta rất thích Tiểu Hống. Dù sao ta cũng chỉ có một mình. Nếu không ngươi thu ta đi.”

Thiết Trảo Hổ có chút ngượng ngùng nói.

“Khụ khụ ——”

Tư Mã U Nguyệt thiếu chút nữa bị nước miếng mình sặc chết, nàng kinh ngạc nhìn Thiết Trảo Hổ, nói:

“Không phải nói linh thú các ngươi bài xích nhân loại sao? Ngươi lại muốn chủ động nhận chủ? Hơn nữa ngươi là thánh thú đó, sao lại để mắt một tiểu Linh Sư như ta?”

Thiết Trảo Hổ nhìn Tiểu Hống liếc mắt một cái, nói:

“Vốn dĩ ta bị gia tộc đuổi ra đi, vẫn luôn ở trong núi lưu lạc. Lão đại đã đi theo ngươi, ta nghĩ về sau ngươi chắc chắn rất lợi hại! Ta tin tưởng lão đại!”

Tư Mã U Nguyệt liếc mắt nhìn Tiểu Hống đang đắc ý dào dạt, không biết gia hỏa này làm sao lừa được một con thánh thú cấp?

Tư Mã U Nguyệt huơ tay, nói:

“Nhưng ta không phải thuần thú sư, không biếtthuần thú. Không thuần hóa linh thí thì làm sao khế ước?”

“A, ta quên việc!”

Tiểu Hống chỉ nghĩ việc giúp Tư Mã U Nguyệt thu gom đệ tử, quên mất chuyện thuần háo linh thú.

“Ta đây không thể đi theo lão đại à?”

Thiết Trảo Hổ có chút mất mát nói.

Tiểu Hống bay đến trên lưng Thiết Trảo Hổ, nói:

“Không cần lo lắng, lão đại ta có tuyệt chiêu.”

Bình Luận (0)
Comment