Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư (Bản Dịch)

Chương 44 - Tuyệt Chiêu Của Tiểu Hống

Chương 44: Tuyệt Chiêu

“Tuyệt chiêu?”

Tư Mã U Nguyệt nhìn Tiểu Hống, trong mắt hoàn toàn không tin.

Nàng đã phát hiện, gia hỏa này căn bản không đáng tin cậy, không thể trông cậy nó có thể mang đến ý kiến gì hay.

“Ta nói thật mà!”

Tiểu Hống kháng nghị.

“Vậy ngươi nói ngươi có gì chủ ý.”

Tư Mã U Nguyệt cảm nhận được Tiểu Hống có chút mất mát bèn nói.

“Ân hừ, kỳ thật trước kia có loại phương thức khế ước không cần thuần hóa.”

Tiểu Hống nói.

“Không thể thuần hóa cũng có thể khế ước?”

Tư Mã U Nguyệt có chút kinh ngạc nói:

“Trước nay ta chưa từng nghe qua.”

“Ngươi không nghe qua rất bình thường.”

Tiểu Hống nói:

“Vốn dĩ linh thú rất bài xích nhân loại, muốn chúng nó chủ động nhận chủ là không có khả năng. Hơn nữa đó là một loại phương pháp viễn cổ, hiện tại dần thất truyền nên chúng nó không biết thôi.”

“Còn có thể như vậy?”

Tư Mã U Nguyệt hỏi.

“Đương nhiên, ngươi ngẫm lại cái trứng kia xem, không phải nó chủ động khế ước cùng ngươi sao?”

Tiểu Hống nói.

“Đúng vậy! Ngươi không nói ta cũng quên!”

Tư Mã U Nguyệt nhìn Tiểu Hống, nói:

“Ngươi đã phát hiện đúng không, ngươi không có cảm thấy kinh ngạc vì ngươi biết quả trứng kia là cái gì?”

Tiểu Hống không nghĩ nó chỉ nói một câu mà Tư Mã U Nguyệt đã phát hiện. Nó vỗ vỗ chính mình đầu:

“Cái kia, Xích lão đại không cho ta nói với ngươi. Ai nha, Nguyệt Nguyệt ngươi đừng hỏi cái này nữa, không nới với ngươi cũng vì muốn tốt cho ngươi.”

“Ân, ta hiểu.”

Tư Mã U Nguyệt nhìn bộ dáng ảo não của Tiểu Hống, nàng không nghĩ khiến nó khó xử. Nếu nó và Xích Diễm đều nói là vì tốt cho nàng. Vậy nàng sẽ không hỏi.

“Bất quá phương pháp ngươi vừa nói có thể chủ động nhận chủ?”

“Đúng vậy.”

Tiểu Hống gật gật đầu.

“Lão đại, ta không biết như thế nào để chủ động nhận chủ.” Thiết Trảo Hổ nói.

“Không có việc gì, lão đại sẽ dạy ngươi.”

Tiểu Hống nói với Thiết Trảo Hổ.

“Chính ngươi cũng nói hiện tại linh thú không biết phương pháp chủ động khế ước, sao ngươi lại biết?”

Tư Mã U Nguyệt hỏi.

“Đương nhiên là truyền thừa a!”

Tiểu Hống đắc ý nói:

“Đừng quên ta chính là viễn cổ thần thú, chúng ta có truyền thừa. Tuy ta không biết nhưng bên trong truyền thừa có phương pháp.”

Nói xong Tiểu Hống liền nhắm mắt lại suy nghĩ trong chốc lát, thực mau nó mở to mắt, nói:

“Tìm được rồi!”

Chỉ thấy nó ghé vào Thiết Trảo Hổ bên tai nói vài câu, sau đó hô:

“Ngươi chỉ cần niệm mấy câu là được.”

“Được lão đại.”

Thiết Trảo Hổ gật gật đầu, chờ Tiểu Hống rời đi liền bắt đầu niệm theo lời của Tiểu Hống.

Hình như thứ nó niệm thú ngữ, Tư Mã U Nguyệt nghe chẳng hiểu gì. Có điều dứt lời, trận văn khế ước liền bao phủ cũng Tư Mã U Nguyệt và Thiết Trảo Hổ.

Thiết Trảo Hổ nằm sấp xuống, tỏ vẻ thần phục.

“Nguyệt Nguyệt, đem ngươi tay phóng tới nó trên trán.”

Tiểu Hống đứng một bên nhắc nhở.

Tư Mã U Nguyệt tiến lên một bước, đặt tay mình lên đầu Thiết Trảo Hổ, nghe được nó nói:

“Ta nguyện nhận Tư Mã U Nguyệt làm chủ nhân, trở thành khế ước thú. Từ đây bảo hộ nàng, không rời không bỏ. Tư Mã U Nguyệt, ngươi có bằng lòng khế ước cùng ta?”

“Ta nguyện ý.” Tư Mã U Nguyệt trả lời.

Nàng nói xong, khế ước trận văn dưới thân bọn họ bắt đầu lập loè, quang mang vây quanh hai người. Sau đó chậm rãi thu nhỏ rồi phân thành hai tiến vào thân thể hai người.

“Chủ nhân!”

Thiết Trảo Hổ cảm giác được nó và Tư Mã U Nguyệt có mối liên kết thì hưng phấn hô một tiếng.

“Ha, cư nhiên khế ước được!”

Tư Mã U Nguyệt ngồi xổm xuống, ôm cổ Thiết Trảo Hổ.

“Ha ha, ta nói có thể khế ước mà!”

Tiểu Hống đắc ý nói.

“Được rồi, lần này thật là công lao của ngươi!”

Tư Mã U Nguyệt nói.

Thông qua khế ước Thiết Trảo Hổ cảm giác được Tư Mã U Nguyệt không chỉ có Tiểu Hống là thần thú viễn cổ, còn có một con khế ước thú lợi hại hơn. Nó chỉ mới cảm thụ một chút đã bị nó phát ra uy áp sợ tới mức cả người run rẩy.

“Kia mới là lão đại chân chính, bất quá nó đang ngủ say, ngươi không đừng quấy rầy nó.”

Tiểu Hống nhắc nhở.

“Vâng, ta đã biết.”

Thiết Trảo Hổ nói, nó thầm nghĩ chính mình nhận chủ nhân đúng cmn rồi.

“Ngươi có tên sao?”

Tư Mã U Nguyệt vuốt đầu Thiết Trảo Hổ nói.

“Không có. Lúc ta ra đời cha mẹ đều đã chết, ta ở trong đàn hổ vẫn không được ưa thích nên chẳng ai đặt tên cho ta. Sau còn bị bọn họ đuổi đi.”

Thiết Trảo Hổ nói.

Tư Mã U Nguyệt cào cào đầu Thiết Trảo Hổ:

“Không cần khổ sở, về sau ngươi ở cùng chúng ta. Chúng ta là người một nhà. Nếu ngươi không có tên, vậy Á Quang đi.”

“Cảm ơn chủ nhân.”

Á Quang cọ cọ vào tay Tư Mã U Nguyệt.

“Á Quang, mấy ngày nay ta muốn ở đây huấn luyện, muốn tìm một ít linh thú cấp bậc tương đối thấp đối chiến. Ngươi biết nơi nào có linh thú cấp bậc tương đối thấp sống một mình khổn?

Tư Mã U Nguyệt hỏi.

“Ta biết, trước kia lúc ta lưu lạc từng đi khắp nơi trong đây.”

Á Quang gật gật đầu, chỉ một chỗ cách đó không xa:

“Ở đó đa phần là linh thú sống một mình, bên kia phần lớn là linh thú quần cư. Bên ngoài có một ít linh thú cấp bậc khá thấp, vào trong nữa thì cao hơn một chút, ở trong cùng là thánh thú. Nội vây còn có một ít thần thú.”

“Nơi này ở ngoài hay ở giữa?”

Tư Mã U Nguyệt hỏi.

“Chủ nhân, nơi này thuộc về nội vây.”

Á Quang nói.

“Nội vây!”

Tư Mã U Nguyệt chớp chớp mắt, nói:

“Nơi này cư nhiên là nội vây?! Nhưng ta chưa thấy con thánh thú nào cả!”

“Khụ khụ, nơi này là nội vây.”

Á Quang nói:

“Bất quá nơi này là bên cạnh nội vây, ta nghe nói không biết nguyên nhân gì mà thần thú trước nay không tới nơi này. Cho nên chủ nhân ở chỗ này ngây người lâu như vậy chưa thấy được có thánh thú cũng là bình thường.”

“Vậy ngươi như thế nào sẽ đến nơi này?”

Tư Mã U Nguyệt hỏi.

“Ta cùng một con thánh thú cấp ba đánh lên, nó so với ta cao hơn hai cấp, ta đánh không lại, chỉ biết chạy.”

Á Quang nói:

“Bất quá không ngờ nó đuổi theo không bỏ. Ta hoảng quá chạy đại. ta phản ứng lại đã ở chỗ này. Sau đó liền gặp Tiểu Hống.”

“Cư nhiên có linh thú dám khi dễ ngươi, chúng ta tìm nó báo thù đi!”

Tiểu Hống nói.

“Không cần!”

Á Quang nói.

Tư Mã U Nguyệt một phen xách Tiểu Hống lên:

“Ngươi như vậy đi đánh ai? Ngươi có thể đánh thắng được sao?”

“Ta…… Ta nếu không phải bị thương, một con thánh thú nho nhỏ làm gì lọt vào mắt ta!”

Tiểu Hống nói.

“Á Quang đánh không lại, hiện tại ngươi không sức chiến đấu, ta chỉ là linh sư ngũ cấp, đi tìm chết sao?”

Tư Mã U Nguyệt nói.

“Tiểu Hống, chủ nhân nói rất đúng, hiện tại chúng ta ai cũng không đánh lại. Còn làm chủ nhân lâm vào nguy hiểm.”

Á Quang so Tiểu Hống thành thục hơn không ít:

“Dù sao nó không làm gì được ta, chờ ta mạnh hơn quay lại báo thù cũng không muộn.”

“Vậy được rồi.”

Tiểu Hống ngẫm lại thấy cũng đúng. Nếu làm Tư Mã U Nguyệt lâm vào nguy hiểm thì phiền toái. Hiện tại thực lực của của nàng vẫn quá thấp.

“Hiện tại chúng ta đi về trước, ngày mai bắt đầu đi tìm linh thú tới luyện tập. Tiểu Hống, ngươi mang Á Quang vào linh hồn châu đi.”

Tư Mã U Nguyệt nói xong liền để Tiểu Hống cùng Á Quang vào linh hồn châu, chính mình quay về sơn động.

Bình Luận (0)
Comment