Chương 45: Ăn Với Nàng, Ngủ Với Nàng
Thời điểm Tư Mã U Nguyệt trở lại sơn động, Vu Lăng Vũ tu luyện, cảm giác nàng trở về, hắn mới từ nhập định trở lại.
“Ngươi đã trở lại? Biết hiện tại chúng ta ở đâu chưa?”
Vu Lăng Vũ nhìn Tư Mã U Nguyệt hỏi.
“Ngươi không biết chúng ta ở đâu sao? Không phải ngươi tự đi tới nơi này?”
Tư Mã U Nguyệt hỏi.
“Ta chỉ biết ta đến núi Phổ La, không biết cụ thể mình ở chỗ nào.”
Vu Lăng Vũ nói.
“Chúng ta đang ở nội vây Phổ La.”
Tư Mã U Nguyệt nói:
“Tốt xấu gì ta cũng bị chuyển tới đây. Ngươi một thân một mình lắc lư mà không bị thánh thú giết đúng là may mắn thật!”
“Cư nhiên là nội vây.”
Vu Lăng Vũ lẩm bẩm nói:
“Ngươi ở đây lâu như vậy sao chẳng linh thú nào tới làm phiền ngươi? Chúng nó rất ghét nhân loại mà.”
Tư Mã U Nguyệt sửng sốt, nghĩ đến bản ở chỗ này lâu như vậy vẫn không có linh thú tới gần. Lúc trước nàng còn tưởng vì có thần thú là Á Quang tọa trấn chứ.
Chẳng lẽ là vì Xích Diễm?
Nàng biết ở thế giới linh thú cấp bậc cực kỳ nghiêm khắc, từ phản ứng của Tiểu Hống khi nàng thăng cấp sau khi khế ước với Xích Diễm chứng tỏ Xích Diễm là linh thú cực kỳ lợi hại. Vì thế hơi thở của nó mới khiến ngay cả thần thú cũng sợ hãi, từ đó không tới gần nơi này.
Ngay cả thần thú cũng sợ, rốt cuộc Xích Diễm là quái vật gì? Tư Mã U Nguyệt nhịn không được nghĩ.
Vu Lăng Vũ nhìn Tư Mã U Nguyệt trầm tư, nói:
“Ngươi biết nguyên nhân?”
“Ta sẽ biết kiểu gì được.”
Tư Mã U Nguyệt nhún nhún vai nói:
“Chớ quên ta là phế vật, làm sao có hiểu biết về mấy thứ này.”
“Chẳng phải ngươi nói lời đồn không thể tin à?”
Vu Lăng Vũ nói.
“Không thể quá tin, cũng không thể không tin. Những lời này ngươi chưa nghe qua sao?”
Tư Mã U Nguyệt nói.
Nghĩ tới có Vu Lăng Vũ mình không thể tu luyện nên Tư Mã U Nguyệt lấy nồi ra chuẩn bị làm cơm.
“Chẳng phải ngươi mới ăn cơm xong à?”
Vu Lăng Vũ nói.
Tư Mã U Nguyệt liếc mắt nhìn hắn:
“Không phải bị ngươi và Tiểu Hống ăn hết nửa rồi à? Hiện tại trời đã tốt, phải ăn cơm chiều rồi.”
Nói xong, Tư Mã U Nguyệt đem đồ nấu cơm ra, nhìn hoàn cảnh chật chội xung quanh bèn thu đồ lại rồi đi ra ngoài.
Vu Lăng Vũ nghĩ gì đó rồi bước xuống giường, rời khỏi hang động nhìn Tư Mã U Nguyệt thuần thục vo gạo thổi cơm.
“Ở nhà ngươi cũng làm thế này?”
Hắn hỏi.
Vu Lăng Vũ chỉ nghe danh hiệu phế vật của nàng lại không biết nàng nấu cơm thuần thục như thế. Hoặc nói, đồ ăn nàng làm so với đầu bếp ở tửu lâu còn ngon hơn.
“Cứ xem là thế đi.”
Tư Mã U Nguyệt liếc mắt nhìn nam tử. Đan dược ở thế giới này thật lợi hại, nếu là kiếp trước, với vết thương thế kia cũng phải nằm trên giường mấy tháng. Hắn thì khác, mới mấy canh giờ đã xuống được giường.
Vu Lăng Vũ dựa vào vách đá, không nói lời nào chỉ nhìn Tư Mã U Nguyệt thổi cơm hoặc ngắm nhìn cảnh đêm của núi Phổ La.
Tư Mã U Nguyệt làm cơm xong, chia thành hai phần để trên bàn:
“Thực lực cường hãn như các ngươi đâu cần ăn cơm. Nếu không muốn ăn cũng không sao.”
“Tuy không tháy đói nhưng thấy ngươi làm hăng say thế kia ta cũng muốn nếm thử.”
Ánh trăng chiếu bên ngoài hang động, hai người ngồi trên bàn ăn ngoài trời dùng cơm, thỉnh thoảng có tiếng linh thú gào rống như làm nhạc đệm cho họ.
Vì sắc trời đã tối, Tư Mã U Nguyệt làm cháo nên hốp vài cái là xong. Tuy đơn giản nhưng so với thức ăn vốn có của thế này thì cách biệt một trời một vực, khiến người không thích ăn cơm như Vu Lăng Vũ cũng không nhịn được ăn hai chén.
Tư Mã U Nguyệt ăn xong thì để chán xuông bàn, nhìn Vu Lăng Vũ nói:
“Ngươi rửa chén.”
“Ta rửa chén?”
Vu Lăng Vũ hoài nghi mình nghe nhầm. Từ nhỏ tới giờ có khi nào hắn phải làm mấy chuyện này đâu. Hiện tại tới giao diện thấp thế này lại bị một con kiến hắn chỉ xiết tay là chết sai hắn rửa chén!?
“Đúng rồi, ta nấu cơm, tất nhiên ngươi rửa chén.”
Tư Mã U Nguyệt nói như lẽ hiển nhiên.
“Ngươi đừng quên ta là chủ của ngươi, ngươi phải bảo vệ và chăm sóc cho ta.”
Vu Lăng Vũ nhàn nhạt nói.
“Ngươi cho ta hai viên đan dược thăng cấp, vạn nhất giữa chừng ngươi quay về rồi sao? Trước tiên ngươi cho ta một nửa thù lao, vật mới xác nhận qua hệ làm thuê của chúng ta.”
Tư Mã U Nguyệt duỗi tay tới trước mặt Vu Lăng Vũ.
Vu Lăng Vũ nhìn tay nhỏ trước mặt, ánh trăng chíu rọi khiến nó bóng loáng như ngọc khiến hắn có cảm giác muốn cầm tay vào để xem cảm giác thế nào.
Bất quá từ trước tới giờ hắn miễn nhiễm với nữ nhân nên ý tưởng mới lóe qua liền thôi. Ý niệm hắn vừa động, một bình ngọc nhỏ xuất hiện trong tay hắn, hắn đứa cho Tư Mã U Nguyệt, đứng dậy đi vào hang động.
Tư Mã U Nguyệt mở bình ngọc ra, một mùi hương nhàn nhạt lan tỏa.
“Tiểu Linh Tử.”
Nàng kêu.
“Sao?”
Tiểu Linh Tử đáp.
“Nếu chủ nhân trước kia của ngươi là đại sư luyện đan, hẳn cũng nhận ra được đan dược thăng cấp nhỉ? Ngươi giúp ta nhìn xem nó có đúng không?”
Nói xong nàng thu bình ngọc vào linh hồn châu.
Tiểu Linh Tử lấy được bình ngọc bèn mở ra nhìn:
“Đúng vật, hơn nữa còn là đan dược cực phẩm.”
“Thế thì tốt rồi.”
Tư Mã U Nguyệt nghe Tiểu Linh Tử trả lời xong vừa đi rửa chén vừa mừng nhue điên.
Chờ nàng thu dọn xong thì đi một vòng xung quanh để tiêu thực, sau đó mới trở về hang động.
Vu Lăng Vũ đăng nằm chợp mắt trên giường thì một bóng đen phủ xuống, hắn mở to mắt hỏi:
“Ngươi làm gì thế?”
“Ngươi ngủ bên trong đi.”
Tư Mã U Nguyệt nói.
“Vì sao?”
Vu Lăng Vũ hỏi.
“Ta phải đi ngủ. Ngươi đang nằm ở giữa, chiếm hết cả giường.”
Tư Mã U Nguyệt nói xong thì trèo lên giường, xoay ngươi bỏ giày ra.
“Không được.”
Vu Lăng Vũ cự tuyệt.
“Vì sao?”
Tư Mã U Nguyệt đứng dật, khó hiểu nhìn nam tử.
“Ta không có thói quen ngủ chung với người khác.”
Vu Lăng Vũ nói.
“Ta cũng không thích ngủ cùng người khác, bất quá đây là giường của ta. Ngươi bá chiếm như vậy là sao, ngươi tự có giường ngủ à?”
“Không có.”
Vu Lăng Vũ hỏi.
Ngày thường việc ăn mặc đi lại của hắn đều có người sắp xếp, làm gì có ai bắt hắn phải tự chuẩn bị. Vì thế Vu Lăng Vũ không có ý thức phải đem theo những thứ dùng cho sinh hoạt này.
“Vậy thì không được rồi.”
Tư Mã U Nguyệt nói:
“Hiện tại chỉ có một cái giường, không ngủ với nhau thì ta ngủ ở đâu? Nếu không ngươi trả giường lại cho ta đi?”
Tư Mã U Nguyệt cởi giày ra, nhìn nam tử không động đậy thì dùng sức đẩy hắn.
“Vu Lăng Vũ, đây là giường ta!”
“Giờ là của ta.”
Vu Lăng Vũ nhàn nhạt nói, thấy Tư Mã U Nguyệt đụng vào người mình thì chụp tay nàng lại theo bản năng.
Tư Mã U Nguyệt phản xạ của điều kiện mà đánh về phái Vu Lăng Vũ, hai người vốn chỉ dành giường lại biến thành đánh nhau.
Tư Mã U Nguyệt ra chiêu vừa tàn nhẫn vừa chuẩn, Vu Lăng Vũ cũng chẳng vừa, dù hắn đang nằm nhưng vẫn đánh ngang tay với Tư Mã U Nguyệt.
Tư Mã U Nguyệt thấy không thắng được thì đưa tay dùng lực, người lật một cái ngồi lên người Vu Lăng Vũ, nhìn hắn đen mặt mà quát:
“Ngươi sạch sẽ tới mức biến thái kiểu gì thế?! Hai đại nam nhân ngủ chung một giường thì làm sao? Ngươi phản ứng lớn như vậy làm gì?”