Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư (Bản Dịch)

Chương 46 - Gia Không Có Hứng Thú Với Ngươi

Chương 46: Gia Không Có Hứng Thú Với Ngươi

Tư Mã U Nguyệt có chút tức giận, hung tợn trừng mắt nhìn Vu Lăng Vũ.

Vu Lăng Vũ nhìn lông mi nàng rung động, chợt nhớ lại thời điểm chính mình vừa tỉnh đã nhìn đến cặp mắt nghiêm túc linh động kia.

“Ngươi đụng đến ta miệng vết thương.”

Tư Mã U Nguyệt nghĩ đến vết thương trên bụng hắn thì bò dậy, nói:

“Gia là nam nhân, không có hứng thú với ngươi, ngươi mau chóng dịch vào trong đi.”

Lần này Vu Lăng Vũ không nói gì thêm mà dịch vào bên trong một ít.

Tư Mã U Nguyệt lấy ra một cái gối đầu từ nhẫn không gian đặt ở bên ngoài, nghiêng thân nằm xuống nhắm mắt không hề để ý tới Vu Lăng Vũ.

Nữ tử là nàng không so đo cùng hắn thì thôi, hắn còn ở đó dong dong dài dài, nghĩ tới là thấy bực.

Vu Lăng Vũ cảm giác được Tư Mã U Nguyệt tức giận, hắn sờ sờ miệng vết thương trên bụng mình. Không nghĩ tới động tác nha đầu này nhanh nhẹn như vậy, có thể công kích nhanh chóng. Nếu không phải hắn có kinh nghiệm tác chiến phong phú, chỉ sợ sẽ không phải đối thủ của nàng.

Nghĩ đến lời đồn về nàng, trước kia nàng thật là phế vật sao?

Nếu lời đồn trước kia đều là giả, vậy nàng che dấu cũng quá sâu rồi.

Nhìn bộ dáng vừa rồi của nàng, tư thế cũng rất lợi hại. Bất quá thấy nàng giả trang nam nhân hắn cảm thấy cực kỳ buồn cười.

Nghĩ tới câu không có hứng thú cùng sự trong sáng trong ánh mắt kia. Vu Lăng Vũ sờ sờ mặt mình.

Thời điểm ở vị diện kia, dù hắn đi tới chỗ nào cũng là tiêu điểm của mọi người. Không ít nữ tử xum xoe yêu thương hắn.

Đối với những nữ tử đó, Vu Lăng Vũ chẳng yêu thích tí nào, thậm chí còn nói chán ghét nữa.

Hắn không cách nào nghĩ tới một ngày mình lại một nha đầu rống to là không có hứng thú.

Tuy Tư Mã U Nguyệt ngủ nhưng vẫn kêu bọn Tiểu Hống để ý tới tình trạng của nam tử, phòng ngừa vạn nhất.

Mỗi lần ngủ, Tư Mã U Nguyệt đều sợ sẽ lâm vào những giấc mơ cũ. Có điều lần này thì không.

Đến khuya Vu Lăng Vũ ngủ thiếp đi, kế bên nhiều thêm một người, còn là nữ nhân khiến cả người hắn không thoải mái, tận nửa đêm mới vào giấc được.

Sáng sớm hôm sau, Tư Mã U Nguyệt bước xuống giường, nhìn thoáng qua nam tử còn chưa thức thì nhẹ nhàng đi ra ngoài làm đồ ăn. Xong xuôi mới nhẹ nhàng đi vào đặt đồ ăn trên bàn rồi đi ra ngoài.

Vu Lăng Vũ chờ Tư Mã U Nguyệt rời đi mở mắt, nghiêng người, dùng tay chống đầu nhìn đồ ăn được chuẩn bị xong thì bật cười.

Hắn rời giường, ngồi xuống bàn nói:

“Nha đầu này tưởng người khác cũng giống nàng một ngày ăn ba nữa!”

Vu Lăng Vũ uống hai ngụm cháo:

“Nha đầu này kiếm ở đâu nhiều cách nấu ăn thế này, mỗi lần lại có cách trang trí khác nhau? Bất quá hương vị không tồi.”

Vu Lăng Vũ cho rằng Tư Mã U Nguyệt ra ngoài một lát trở về, bất quá một lát này tới nửa ngày.

Tư Mã U Nguyệt rời khỏi hang động liền kêu Á Quang ra.

“Chủ nhân, bên trong linh hồn châu thật tuyệt!”

Á Quang nhìn Tư Mã U Nguyệt vui vẻ nói.

“Nguyệt Nguyệt, từ lúc tiến vào, gia hỏa này vẫn luôn nhảy nhót bên trong linh hồn châu, hưng phấn không thôi!”

Tiểu Hống nằm trên đầu Á Quang, mách lẻo với Tư Mã U Nguyệt.

“Đây là lần đầu người ta được vào nơi tốt như vậy nên nhất thời cao hứng thôi.”

Á Quang ngượng ngùng nói.

“Dù sao nếu không có việc gì thì sau này các ngươi sẽ thường xuyên ở trong đó, quen rồi cũng tốt.”

Tư Mã U Nguyệt nói.

“Ngươi biết cách nào ra khỏi đây không?”

“Chủ nhân muốn tìm chỗ ở của linh thú để thực chiến ư?”

Á Quang nói.

“Đúng vậy, hiện tại thực lực của ta vẫn chưa đủ, linh kỹ không nhiều lắm, bắt đầu từ linh thú thấp nhất đi.”

Tư Mã U Nguyệt nói.

“Bên ngoài không an toàn như nơi này. Bất quá có Tiểu Hống ở đây, bọn linh thú cấp thấp sẽ trốn thật xa do uy áp của thần thú. Nếu Tiểu Hống thu hồi uy áp thì tốt rồi.”

Á Quang nói.

“Vậy chúng ta đi thôi.”

Tư Mã U Nguyệt nói.

“Chủ nhân, từ đây muốn ra ngoài còn rất xa, để ta chở ngươi đi.”

Á Quang lắc người, biến thành hình thể cỡ lớn.

Từ thánh thú trở lên có thể thay đổi hình dáng, nãy giờ đều là hình thái ngụy trang của nó.

Tư Mã U Nguyệt trèo lên lưng Á Quang:

“Đi thôi.”

Á Quang nhận lệnh, cõng theo Tư Mã U Nguyệt chạy ra ngoài. Dọc đường có uy áp của Tiểu Hống mở đường nên rất mau đã tới vòng ngoài của Phổ Tác.

Các nàng dừng lại trên một đỉnh núi, vì Á Quang không thể như Tiểu Hống, tùy ý phóng thích uy áp của mình nên Tư Mã U Nguyệt sợ có nó linh thú không chịu lòi mặt ra nên thu nó vào linh hồn châu, chỉ chừa Tiểu Hống bồi mình.

Linh thú ở Phổ Tác rất nhiều, các nàng vừa xuống núi liền gặp một con thằn lằn lửa.

“Nguyệt Nguyệt, đó là địa linh thú cấp ba. Hiện tại ngươi có thể tập luyện với nó được.”

Tiểu Hống nhìn thằn lằn lửa và nói.

“Cũng là hệ hỏa a. Vừa lúc có thể thử linh lực hệ hỏa của ta một chút.”

Tư Mã U Nguyệt nói.

Thằn lằn lửa nhìn Tư Mã U Nguyệt, hai mắt tỏa sáng cho cẩu thấy xương, muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Vì trên người Tư Mã U Nguyệt không có linh lực dao động nên thằn lằn lửa xem nàng như người thường. Ngay từ đầu không tính dùng linh lực công kích nàng mà quẩy đuôi đánh tới.

Không thể không nói thân thể của linh thú cực kỳ cứng rắn, thằn lằn lửa tùy ý lắc đuôi mà tảng đá kế bên Tư Mã U Nguyệt đã bị đánh nát.

“Sức thật lớn!”

Tư Mã U Nguyệt đứng một bên nhìn, có chút kinh ngạc:

“Thân thể của nó thật cứng rắn.”

Gặp được địch nhân mạnh, Tư Mã U Nguyệt đặc biệt hưng phấn. Nếu sức nó mạnh như vật mà thân thể yếu ớt nàng có thể giải quyết dễ dàng.

“Vừa lúc ta chưa từng dùng linh lực đối chiến. Xem ngươi như sản phẩm thí nghiệm đầu tiên đi.”

Nói xong, Tư Mã U Nguyệt bắt đầu ngưng tụ linh lực trong cơ thể, chậm rãi hội tụ ở tay.

Thằn lằn lửa thấy Tư Mã U Nguyệt có thể ngưng tụ linh lực thì oa oa kêu to. Lần nữa đánh đuôi về phía nàng, dường như muốn làm gián đoạn hành động của Tư Mã U Nguyệt.

Tư Mã U Nguyệt thấy vậy thì nhanh tránh đòn đánh hiểm.

Nếu là người bình thường, bị cái đuôi của nó đánh trúng thì chết chắc. Giống như lần trước trên đài khiêu chiến, Mộng Đình vừa thấy nàng liền dùng quang cầu tấn công vậy.

Bất quá nàng dừng lại trong nháy mắt nhưng không gián đoạn quá trình ngưng tụ, tiếp tục hoàn thành quanh cầu. Theo linh lực gia tăng, quang cầu ngày càng lớn. Tư Mã U Nguyệt có thể cảm giác trọng lượng trên tay mình nặng hơn. Loại lực lượng này cứ như có thể khai thiên tích địa trong nháy mắt vậy.

Trong miệng thằn lằn lửa ngưng tụ một hỏa cầu đỏ. Thời điểm nó ném hỏa cầu, Tư Mã U Nguyệt cũng ném quang cầu trong tay ra. Hai quả cầu chạm vào nhau trong không trung và phát nổ.

Bình Luận (0)
Comment