Chương 47: Linh Hồn Tàn Khuyết
Vu Lăng Vũ đả tọa trong sơn động ngưng tụ linh hồn của chính mình một chút.
Sư phụ hắn từng nói, linh hồn của hắn không hoàn chỉnh, chỉ có một nửa linh hồn mà thôi, cho nên theo tuổi tăng trưởng, thân thể hắn càng ngày càng yếu ớt. Bởi vì một nửa linh hồn không đủ chống đỡ thể càng ngày càng thân cường đại của hắn.
Trừ bỏ thân thể càng ngày càng yếu, còn có một chuyện tệ hơn, đó là mỗi một đoạn thời gian sẽ hôn mê một lần. Hơn nữa sau khi hôn mê, một đoạn thời gian không thể dùng linh lực, phải dùng thuốc viên mà sự phụ hắn bào chế để dần dần chữa trị linh hồn.
Vu Lăng Vũ tu luyện được hai vòng chu thiên mà Tư Mã U Nguyệt còn chưa trở về. Hắn đứng dậy đi vào ngoài động, phát hiện lúc này đã chạng vạng.
“Chủ nhân, chẳng lẽ nàng lấy đan dược của ngươi xong thì rời đi rồi?”
Một khế ước thú khác nói với Vu Lăng Vũ từ trong không gian nói.
Trong nháy mắt Vu Lăng Vũ cũng cho rằng như vậy. Bất quá suy nghĩ đến đôi mắt trong sáng của nàng thì lắc lắc đầu, nói:
“Nàng sẽ không.”
Vừa dứt lời, thân ảnh Tư Mã U Nguyệt xuất hiện tại một chỗ khác ở khe sâu. Tựa hồ không nghĩ tới Vu Lăng Vũ đang ở cửa động, thời điểm nhìn thấy hắn nàng còn sửng sốt một chút.
Vu Lăng Vũ nhìn tư thế đi đường của Tư Mã U Nguyệt có chút không đúng thì nhàn nhạt hỏi:
“Ngươi bị thương?”
“Một chút vết thương ngoài da.”
Tư Mã U Nguyệt dùng tay phải che lại cánh tay trá:
“Ngươi ở bên ngoài làm gì?”
“Nhìn xem bây giờ là lúc nào mà ngươi chưa trở về.”
Vu Lăng Vũ trả lời.
“Ngươi yên tâm, đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh. Nếu ta đã cầm thù lao của ngươi, ta sẽ không rời đi một mình.”
Tư Mã U Nguyệt nói xong vòng qua hắn vào sơn động.
“Nha đầu này thật mẫn cảm.”
Vu Lăng Vũ cười cười.
trở lại sơn động nằm trên giường. Tuy đã đan dược nhưng cánh tay vẫn ẩn ẩn đau, nó nhắc nhở cho Tư Mã U Nguyệt biết hôm nay nàng đã trải qua chuyện gì.
Thời điểm nàng chiến đấu cùng thằn lằn lửa sáng nay phải dùng toàn bộ khả năng sát thử vào kiếp trước của mình mới giành thắng lợi.
Sau khi giết chết thằn lằn lửa, Á Quang nói nàng biết bình thường sau khi nhân loại giết linh thú sẽ chiếm lấy thân thể chúng vì thân thể linh thú khá cứng rắn, có thể đem đi bán. Hơn nữa trong óc của linh thú có ma tinh, là nguyên liệu quan trọng trong luyện khí, bán được giá tốt.
Vì thế nàng liền kêu Linh Lung ra, hóa nàng thành chủy thủ cắt đầu thằn lằn lửa, tìm được ma tinh hóa thuận tiện lốc da thịt nó luôn.
Tuy rằng đạt được chiến lợi phẩm nhưng trên người nàng cũng dính không ít máu tương.
Làm xong cũng tới bữa trưa, nàng làm vài món đơn giản, chưa ăn xong thì một con báo gấm nghe mùi máu tươi tìm tới.
Báo gấm và thằn lằn lửa có cấp bậc giống nhau. Bất quá nó linh hoạt hơn thằn lằn lửa nhiều lắm. Năng lực chiến đấu cao hơn không ít, nàng vì buổi sáng sử dụng linh lực quá nhiều nên hiện tại chưa kịp không phục. Vì thế thắng báo gấm một cách cực kỳ gian nan. Cuối cùng còn khiến cánh tay bị thương, thân thể cũng ngã xuống đất, bất quá cuối cùng báo gấm cũng chết.
Một ngày chiến đấu với hai linh thú, đã vậy còn bị thương. Việc này khiến nàng cảm nhận được sự uy hiếp tiềm tàng và cực kỳ lớn với năng lực chiến đấu của linh thú.
Bất quá tuy nàng thắng lợi nhưng thân thể thì mệt mỏi đến cùng cực, máu tươi chảy ròng ròng dọc theo cánh tay.
Nàng lấy đan dược trong nhẫn không gian ra dùng, bất quá vì đã đưa đan dược tốt cho Vu Lăng Vũ dùng nên nàng nhất thời không tìm thêm được đan dược có phẩm cấp đủ cao. Vì thế chỉ tùy tiện lấy một lọ ra, hiệu quả không tốt như nàng mong muốn.
Tư Mã U Nguyệt đứng dậy thu thi thể báo gấm vào bên trong linh hồn châu rồi rời khỏi nơi này. Vừa lúc đó cách con sông không xa nên Tư Mã U Nguyệt liền dừng lại giặt sạch đồ và nghỉ ngơi một lúc lâu. Chờ miệng vết thương bắt đầu đóng vẩy mới kêu Á Quang ra.
“Chủ nhân, vừa rồi quá mức nguy hiểm. Ngươi phải kêu bọn ta ra chứ.”
Á Quang vừa tới liền đau lòng mà nói.
Tư Mã U Nguyệt sờ sờ đầu Á Quang:
“Con người muốn trưởng thành phải học được cách độc lập. Nếu ngay từ đầu đã dựa dẫm vào người khác thì khó lòng mà trưởng thành được.”
Á Quang trầm mặc trong chốc lát:
“Chủ nhân, ta hiểu được rồi.”
“Hảo, hôm nay ta đã không còn sức lực để chiến đấu tiếp, chúng ta trở về thôi.”
Nói xong, Tư Mã U Nguyệt ngồi lên lưng Á Quang để nó cõng nàng quay về khe sâu.
Nhớ tới mọi chuyện, Tư Mã U Nguyệt cảm thấy có chút hứng phấn rồi. Nàng pahst hiện hiện tại bản thân có thể vận dụng linh lực trong cơ thể rất tốt. Lâu rồi Tư Mã U Nguyệt không chiến đấu một cách hết mình như ngày hôm nay.
Bất quá Tư Mã U Nguyệt cũng ý thức được thân thể nàng chưa đủ tốt nên mới dễ dàng bị thương khi chiến đấu như thế.
“Xem ra không chỉ có kỹ năng chiến đấu, mình còn phải huấn luyện thân thể này cho thật là tốt nữa.”
Tư Mã U Nguyệt nói xong thì nhắm mắt đi ngủ.
Vu Lăng Vũ đi một vòng trong khe sâu, thời điểm quay lại hắn đã thấy Tư Mã U Nguyệt ngủ rồi.
“Đi ra ngoài cả ngày, trở về còn bị thương nữa chứ. Ngươi đã làm cái gì thế?”
Vu Lăng Vũ nhỏ giọng thì thầm.
Thời điểm hắn đi tới mép giường thì Tư Mã U Nguyệt vốn đang ngủ lập tức mở mắt ra nhìn hắn, sau đó mới ngủ tiếp.
“Nha đầu này thật cảnh giác.”
Vu Lăng Vũ cảm thán một tiếng trong lòng, sau đó cởi giày và đi vào trong giường nằm xuống.
Không biết có phải do hôm nay không ăn cơm hay không mà Vu Lẵng Vũ cứ nghĩ tới chuyện Tư Mã U Nguyệt đi đâu, càng nghĩ càng khiến hắn không ngủ được. Bất quá dường như Vu Lăng Vũ đã tập thành thói quen để Tư Mã U Nguyệt ở bên người mình, khi nằm chung giường không còn bày xích như trước.
Bất quá đây là lần đầu tiên hắn dở bỏ ánh hoàng quang, tiếp xúc với một người khác.
Từ khi Vu Lăng Vũ bắt đầu có ý thức, hắn đã sống một cuộc sống chúng tinh phủng nguyệt. Sau đó thành Thánh Tử của Thánh Quân Các, thân quận thập phần cao quý, dù đi tới chỗ nào cũng nhận được sự chăm sóc và tôn sùng đặc biệt.
Bây giờ được người khác cứu về, ăn cơm ngủ nghỉ có khác nào người bình thường. Thậm chí còn biết chờ nàng quay về, đây là truyện trước nay chưa từng có.
Có lẽ do hoàn cảnh thay đổi nên hắn mới buông thả bản thân như thế.
Ngày hôm sau, Tư Mã U Nguyệt dậy từ rất sớm, vết thương nhờ có đan dược chữa trị mà lành lại rất nhanh. Tư Mã U Nguyệt ra ngoài hang động làm cơm sáng, đang muốn đem vào cho nam tử thì thấy hắn đứng gần đó nhìn mình.
“Ngươi dậy sớm thế.”
Tư Mã U Nguyệt có chút kinh ngạc nói.
“Ngủ không được nên dậy sớm.”
Vu Lăng Vũ đáp lời:
“Ngươi làm đồ ăn xong hết rồi à?”
“Ừ.”
Tư Mã U Nguyệt đặt đồ ăn lên bàn và nói:
“Nếu ngươi đã thức thì ăn cùng ta đi.”
Vu Lăng Vũ ngồi xuống, Tư Mã U Nguyệt đẩy phần ăn đã chuẩn bị tới trước mặt hắn.
Không ngoài sự dự liệu của Vu Lăng Vũ, bữa ăn hôm nay y chang những hôm trước.
Tư Mã U Nguyệt ngồi đối diện hắn nhung chẳng nói lười nào, chỉ biết vùi đầu vào mà ăn cơm.
Vu Lăng Vũ nhìn bộ dáng của Tư Mã U Nguyệt, tuy hiện tại nàng giả trang thành nam tử nhưng thật kỳ lạ. Hắn thấy nàng chẳng khác nào một thê tử hiền tuệ cả.
Thê tử ư? Vu Lăng Vũ không ngờ bản thân lại nghĩ tới cụm từ này. Trong lòng hắn trở nên vô cùng lạ lùng.
Cơm nước xong, Tư Mã U Nguyệt lại chuẩn bị ra ngoài.
“Ngươi đi đâu thế nhỉ?”
Vu Lăng Vũ đột nhiên mở miệng hỏi.
“Ta vào trong núi.”
Tư Mã U Nguyệt trả lời.
“Ta muốn đi cùng ngươi.
Vu Lăng Vũ đột nhiên mở miệng nói.
“Cái gì?”
Tư Mã U Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn.
Vu Lăng Vũ nói câu này khiến cả hai người đều sửng sốt. Ngay cả chính hắn cũng chẳng biết vì sao mình đột nhiên nói ra câu này nữa.