Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư (Bản Dịch)

Chương 48 - Nụ Hôn Đầu Trước Lúc Biệt Ly

Chương 48: Con Người Thật Của Vu Lăng Vũ

Thêm truyện vào tủ sách để nhận thông báo khi có chương mới

---

Cơm nước xong, Tư Mã U Nguyệt lại chuẩn bị ra ngoài.

“Ngươi đi đâu?”

Đột nhiên Vu Lăng Vũ hỏi.

“Trong núi.”

Tư Mã U Nguyệt trả lời .

“Ta muốn đi cùng ngươi.”

Vu Lăng Vũ đáp.

“Cái gì?”

Tư Mã U Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn.

Câu Vu Lăng Vũ ừa nói làm hai người đều sửng sốt, chính hắn cũng không biết vì sao bản thân lại nói ra lời này.

“Nếu trong khoảng thời gian này ngươi là hộ vệ cho ta, tất nhiên ta phải biết ngươi ra ngoài làm gì chứ.”

Vu Lăng Vũ gật gật đầu nói, không biết lời này là nói cho Tư Mã U Nguyệt nghe hay dùng để thuyết phục chính hắn.

Tư Mã U Nguyệt nhìn Vu Lăng Vũ tươi cười, nói:

“Nụ cười của ngươi thật giả dối, tốt nhất đừng cười.”

Vu Lăng Vũ sờ sờ chính cằm mình:

“Người khác đều nói ta cười thật tinh khiết, mang đến cho họ vô tận hi vọng và ấm áp.”

“Đôi mắt những người đó đều mù.”

Tư Mã U Nguyệt nói.

“Ha hả……”

Vu Lăng Vũ cười hai tiếng, không còn ngụy trang nữa. Hơi thở trên người đột nhiên thay đổi.

Tươi cười thánh khiết trở thành cười tà, ánh mắt thuần khiết nay mị hoặc chúng sinh, mang theo một luồng khí tà ác.

“Đây mới là con người thật của ngươi đi?”

Tư Mã U Nguyệt nhìn người vừa thay đổi trong nháy mắt nói.

Lúc trước gia hảo này tạo cho người ta cảm giác là một người cực kỳ thánh khiết, hiện tại lại tương phản vô cùng.

Khác biệt… thật lớn!

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nàng nhất định không tin đây là cùng một người.

“Hiện tại ngươi có thể dẫn ta đi cùng sao?”

Vu Lăng Vũ hỏi.

Tư Mã U Nguyệt vẫn do dự như cũ, nàng biết nếu dẫn hắn đi, hắn sẽ biết được khé ước của nàng và Á Quang.

“Ngươi yên tâm, ta thấy cái gì đều không nói đi ra ngoài.”

Vu Lăng Vũ nói:

“Bởi vì, có nói cũng chẳng ai tin.”

Tư Mã U Nguyệt nhìn Vu Lăng Vũ, trực giác nói nàng biết hắn không nói dối:

“Vậy ngươi đi theo ta. Bất quá ngươi hãy đi sau ta, ta không có thời gian chiếu cố ngươi nhiều đâu.”

“Không sao.”

Vu Lăng Vũ cười cười, thực lực nàng thấp như vậy, muốn bảo hộ hắn mà nói, thật đúng là không cần.

Tư Mã U Nguyệt dẫn hắn đi bên ngoài, kêu Á Quang ra, chính mình ngồi trên trên lưng nó xong thì xoay người nhìn Vu Lăng Vũ, nói:

“Lên đây.”

Vu Lăng Vũ không nghĩ cư nhiên Tư Mã U Nguyệt có một con thánh thú khế ước, thực lực nàng như vậy, không phải chỉ có thể có một con linh thú khế ước sao? Huống chi khế ước thú là thần thú viễn cổ, yêu cầu tinh lực lớn hơn linh thú bình thường nhiều. Tình huống như vậy nàng còn có thể khế ước với linh thú khác, xem ra nàng tinh thần lực nàng rất lớn.

Tư Mã U Nguyệt nhìn đến Vu Lăng Vũ bất động, nhớ hắn không thích thân cận với người khác, nói:

“Nếu ngươi nếu không muốn thì có thể ở lại đây.

Nói xong nàng còn cười cười.

Thời điểm nàng chuẩn bị kêu Á Quang xuất phát, đột nhiên bên hông căng thẳng, một đôi bàn tay to ôm vòng qua.

“Hiện tại ta không thể dùng linh lực, ngươi phải ôm chặt ta đấy.”

Vu Lăng Vũ ngồi phía sau Tư Mã U Nguyệt, nói thầm bên tai nàng.

Tư Mã U Nguyệt mặt trầm, tuy không thể nhìn ở phía sau, bất quá nàng cảm giác được trên mặt tên này là tươi cười đắc ý.

“Vậy ngươi nhớ nắm chặt. Á Quang, đi.”

Tư Mã U Nguyệt quát lạnh một tiếng, Á Quang giơ chân lên chạy mau, dọc theo lộ tuyến ngày hôm qua tới bên ngoài núi Phổ Tác.

Tới nơi, nàng thu Á Quang vào. Vu Lăng Vũ nhìn hoàn cảnh chung quanh một chút, hỏi:

“Ngươi đến đây làm cái gì?”

“Trong chốc lát ngươi sẽ biết.”

Tư Mã U Nguyệt nói:

“Bất quá chờ lát nữa ngươi đứng cách xa một chút. Bằng không bị thương ta sẽ không chịu trách nhiệm đâu.”

Vu Lăng Vũ có chút khó hiểu, bất quá rất nhanh hắn đã biết mục đích của Tư Mã U Nguyệt tới nơi này.

Lần này Tư Mã U Nguyệt gặp được một con rắn đuôi chuông, cấp bậc này so với hai còn linh thú hôm qua còn muốn cao hơn hai cấp.

Nếu hôm qua gặp được mà nói, rất có thể nàng sẽ thua. Bất quá kinh nghiệm ngày hôm qua, Tư Mã U Nguyệt đã vận dụng linh lực thuần thục, có inh nghiệm chiến đấu với linh thú.

Vu Lăng Vũ dựa vào tàng cây cách đó không xa nhìn xem Tư Mã U Nguyệt đối chiến cùng rắn đuôi chuông, rất nhiều lần thiếu chút nàng đã bị rắn đuôi chuông cắn trúng, bất quá đều bị nàng mạo hiểm né tránh.

Hơn nữa, theo thời gian chiến đấu kéo dài, khả năng ứng chiến của nàng ngày càng quen thuộc, thân thể ngày càng linh hoạt. Nếu nói lúc trước đa số nàng đều phải tránh né, vậy giai đoạn sau nàng chính thức xem rắn đuôi chuông như đối thủ để luyện tập.

“Phốc ——”

Thân mình Tư Mã U Nguyệt bay lên, nhảy đến phía sau rắn đuôi chuông, một tay cắm chủy thủ vào chỗ bảy tấc chỗ của nó. Thân hình rắn đuôi chuông trở nên cứng đời, không ngừng vùng vẫy, dường như muốn quăng Tư Mã U Nguyệt xuống đất.

Tư Mã U Nguyệt không nghĩ tới chủy thủ đã cắm đến chỗ bảy tấc mà rắn đuôi chuông vẫn còn sức lớn như vậy, mắt thấy chủy thủ sắp bị vung rớt. Nàng lập tức ngồi vững hơn rắn đuôi chuông, hai cái đùi gắt gao kẹp thân thể nó, quần bị vảy rắn gần như cắt nát.

Thân thể rắn đuôi chuông thẳng tắp, muốn hất ngã Tư Mã U Nguyệt, nàng nhanh chóng vươn tay trái ôm lấy thân rắn, tay phải rút chủy thủ ra, xong xuôi lại hung hăng đâm đâm vào.

Lần này Tư Mã U Nguyệt dùng sức, trực tiếp rút chủy thủ ra, rắn đuôi chuông giãy giụa vài cái rồi chậm rãi ngã xuống một bên.

Trải qua một phen khổ chiến, nàng cũng hao hết sức, theo thân rắn cùng nhau ngã xuống mặt đất.

Vu Lăng Vũ chậm rãi đi tới, nhìn ngã Tư Mã U Nguyệt thở hổn hển giữa vũng máu.

Biểu hiện vừa rồi của nàng khiến hắn chấn động vô cùng. Thấy nàng tập luyện không muốn sống như vậy, tâm hắn nảy lên cảm giác xúc động khó hiểu.

“Ngươi vẫn ổn chứ?”

“Không chết được.”

Thân mình Tư Mã U Nguyệt vừa lật, trực tiếp tạo thành hình chữ X nằm trên mặt đất. Vừa rồi nàng đối chiến với rắn đuôi chuông tận một tiếng. Hiện tịa tứ chi vô lực, giờ phút này không còn sức cử động nữa.

Nghe được Tư Mã U Nguyệt nói, Vu Lăng Vũ cười khẽ một tiếng:

“Nếu không chết được thì đứng lên đi, ngươi cứ nằm xuống đó sẽ có linh thú khác nghe mùi máu mà chạy tới.”

Tư Mã U Nguyệt liếc mắt nhìn Vu Lăng Vũ một cái, hít sâu một hơi, đôi tay chống đất, đứng lên.

Vu Lăng Vũ đứng ở một bên, nhìn bộ dáng chật vật của nàng, hỏi:

“Bây giờ chúng ta đi đâu nữa?”

Tư Mã U Nguyệt thu rắn đuôi chuông lại, nhìn quanh bốn phía và nói:

“Bên kia.”

Vu Lăng Vũ cũng không nói gì, đi theo nàng xuống nói, dưới chân núi thấy một dòng suối nhỏ.

“Này, ngươi ở chỗ này ngồi nghỉ. Ta đi tắm rửa, ngươi không được nhìn lén.”

Tư Mã U Nguyệt nói xong liền ấn Vu Lăng Vũ ngồi dưới một gốc cây. Chính mình đi tới mặt sau dòng suối nhỏ để tắm rửa. Lúc xuống nước tắm nàng kêu bọn Á Quang ra chấn thủ.

Tuy rằng thoạt nhìn nàng giống nam nhân nhưng nàng vẫn là nữ nhân hàng thật giá thật. Nếu là tên kia không có việc gì chạy tới nhìn một cái, chẳng phải nàng thiệt thòi sao.

Vu Lăng Vũ ngồi dưới tàng cây, nghe được tiếng nước phía sau thì dựa người vào gốc cây. Đã lâu rồi hắn không ngồi dưới đất, tâm tình tùy ý như bây giờ.

Thôi, cứ để bản thân phóng túng một lần đi. Tùy ý một lúc, chờ quay lại Thánh Quân Các lại làm một Thánh Tử toàn vẹn.

Bình Luận (0)
Comment