Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư (Bản Dịch)

Chương 50 - Ngươi Là Nữ Nhân Của Ta

Chương 50: Ngươi Là Nữ Nhân Của Ta

Môi chạm nhau, mềm mại, mang theo hơi hơi lạnh lẽo.

Hai mắt Vu Lăng Vũ híp lại, cảm giác này so với trong tưởng tượng của hắn còn muốn tốt hơn.

“Ngô ——”

Thừa dịp hắn không chú ý, Tư Mã U Nguyệt cắn một ngụm trên môi hắn. Sau đó thân mình trợt xuống, thoát khỏi giam cầm của nam tử.

“Ngươi bị bệnh tâm thần?!”

Nàng tráng đến rất xa rồi phòng bị nhìn Vu Lăng Vũ.

Vu Lăng Vũ vuốt miệng mình, hắn ngửi thấy mùi máu từ nơi đó.

“Cắn thật là tàn nhẫn!”

Vu Lăng Vũ âm u nói, trên mặt nhìn không ra vui giận thế nào.

“Đương nhiên!”

Tư Mã U Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, nói:

“Gia đây thẳng, đối với nam nhân như ngươi không có hứng thú!”

“Nga? Sao ta nghe đồn ngươi theo đuổi một nam tử đuổi cũng không đi kia mà?”

Vu Lăng Vũ lau mái trên môi, nói.

“Ngươi cũng nói là nghe đồn. Ta đã bảo tin đồn không đáng tin. Gia thích mỹ nữ.”

Tư Mã U Nguyệt nói dối không đỏ mặt.

“Ha hả.”

Nhìn Tư Mã U Nguyệt như vậy, Vu Lăng Vũ lập tức bật cười.

“Ngươi thích nam nhân?”

Tư Mã U Nguyệt nhìn trên dưới Vu Lăng Tử vài lần. Cuối cùng ánh mắt hướng tới bộ vị nào đó, nói:

“Ngươi cong!”

Vu Lăng Vũ nhìn Tư Mã U Nguyệt, sắc mặt trầm xuống:

“Ngươi nói cái gì?”

“Ta mặc kệ ngươi có cong hay không. Hiện tại ngươi phải rời đi rồi, mau trả một nửa thù lao còn lại cho ta. Sau đó chúng ta đường ai nấy đi, không hẹn gặp lại.”

“Không hẹn gặp lại?”

Thân hình Vu Lăng Vũ vừa động liền xuất hiện bên người Tư Mã U Nguyệt, thậm chí nàng còn chưa thấy rõ động tác hắn, chỉ cảm thấy chính mình như bị uy áp của hắn ngăn chặn, thân thể không thể nhúc nhích.

Vu Lăng Vũ lấy một cái bình ngọc ra, kéo tay Tư Mã U Nguyệt, đặt bình ngọc trong tay nàng. Sau đó nói bên tai nàng:

“Về sau nhớ rõ đem thay đổi luôn hương vị trên người của ngươi. Bằng không gặp được một ít linh thú cấp bậc cao, ngươi không thể gạt được cái mũi của chúng nó đâu nữ nhân.”

Tư Mã U Nguyệt kinh hãi, hắn biết nàng là nữ?!

Vu Lăng Vũ vừa lòng nhìn biểu tình của Tư Mã U Nguyệt, tươi cười hôn nàng một cái, sau đó nói:

“Tuy ta không thích bộ dáng nữ nhân khóc sướt mướt. Bất quá nếu chúng ta đã cùng chung chăn gối nhiều buổi tối như vậy. Ta cũng không thể không phụ trách, miễn cưỡng nhận ngươi là nữ nhân của ta.”

Tư Mã U Nguyệt trừng mắt nhìn Vu Lăng Vũ, gia hỏa này cái gì cũng biết. Còn giả bộ như chẳng có gì mà ngủ cùng một giường với nàng. Hiện tại còn nói nàng là nữ nhân. Nếu không phải hiện tại nàng đang bị hắn khống chế, Tư Mã U Nguyệt nhất định dùng dao đâm vào tim hắn!

Vu Lăng Vũ nhìn lửa giận trong mắt nàng, hơi mỉm cười, duỗi tay vuốt vẻ khuôn mặt bóng loáng của Tư Mã U Nguyệt, nói:

“Bộ dáng tức giận thật đáng yêu. Hy vọng lần sau gặp mặt, ngươi đã trưởng thành. Lần gặp sau, nhớ mặc nữ trang cho ta xem.”

Mặc cái cọng lông!

“Ha hả.”

Vu Lăng Vũ cảm thấy rất thích xem bộ dáng tức giận của nàng. Hắn tháo Huyễn Giới trên tay nàng tháo xuống. Thân thể Tư Mã U Nguyệt thân thể lập tức thay đổi, ít nhất trước ngực không còn bằng phẳng nữa.

“Thì ra vẫn có chút vốn.” Hắn dùng tay sờ sờ, gật gật đầu nói.

Hỗn đản! Lưu manh!

“Mắng ta? Ta chỉ ước lượng một chút thôi mà.”

Vu Lăng Vũ nói, sau đó hắn lấy một chiếc nhẫn ra, cắt ngón tay Tư Mã U Nguyệt, nhỏ máu lên trên trước nhẫn đó. Chờ cho máu thấm vào nhẫn lại đeo lê tay nàng. Sau đó chuyển động mặt trên của nhẫn, Tư Mã U Nguyệt lại biến thành bộ dáng nam nhân.

Nhìn Vu Lăng Vũ đeo nhẫn cho mình, đột nhiên Tư Mã U Nguyệt nhớ tới hình ảnh chú rể đeo nhẫn cho cô dâu trong đám cưới kiếp trước.

Vu Lăng Vũ cừa lòng nhìn dáng vẻ hiện tại của Tư Mã U Nguyệt:

“Như vậy được rồi, dù gặp linh thú cao cấp cũng không lộ ra mùi nữ nhân của ngươi. Tốt, lão gia hỏa kia đã thúc giục, ta phải đi rồi. Nhớ kỹ ngươi là nữ nhân của ta. Về sau không được trêu hoa gheo nguyệt. Nhớ rõ đấy.”

Nói xong hắn lại in lên môi nàng một nụ hôn.

“Nữ nhân, đừng quên ước định giữ chúng ta. Lần sau phải mặc đồ nữ cho ta xem.”

Ngươi cút đi!

“Ha ha ha! Cách nơi này không xa là một tòa thành thị, nơi đó có truyền tống trận tới kinh thành.”

Thấy bộ dáng của Tư Mã U Nguyệt, Vu Lăng Vũ cười to hai tiếng rồi rời đi, hai tay kết ấn. Theo động tác của hắn, không gian trước mặt như bị xé rách, một thông đạo đen nhánh xuât hiện trước mắt bọn họ.

Vu Lăng Vũ bước vào thông đạo, xoay người liếc nhìn Tư Mã U Nguyệt nói:

“Nữ nhân, nhớ kỹ đừng để người khác biết thân thế của ngươi. Nếu không có chuyện gì, ta chẳng đi cứu ngươi đâu.”

Nói xong, Vu Lăng Vũ xoay người bước vào thông đạo. Thông đạo kia khép kín sau lưng hắn, cứ như chưa từng xuất hiện.

“Đáng chết!”

Theo Vu Lăng Vũ rời đi, thân thể Tư Mã U Nguyệt mới có thể nhúc nhích, vừa nghĩ đến cảm giác bị giam cầm, trong lòng tức giận nàng không thôi. Nếu hắn muốn giết nàng mà nói, chính nàng cũng chẳng có sức lực đánh trả.

Đấy chẳng phải là thứ nàng mong muốn sao, chỉ dựa vào một chiêu liền hạ gục địch nhân trong nháy mắt. Đó chính là năng lực của cao thủ.

Tư Mã U Nguyệt nhìn huyễn giới trên tay, nghĩ tới hắn biết nàng là nữ nhân rồi hôn mình ba lần. Tư Mã U Nguyệt lại có cảm xúc muốn giết hắn.

“Ngươi chờ đấy! Thù này không báo, ta liền theo họ ngươi!”

Tư Mã U Nguyệt nhìn thông đạo vừa biến mất rống lớn.

Đây là nụ hôn đầu tiên sau hai đời của nàng. Cư nhiên bị cướp đi như thế, ngẫm lại là thấy nổi nóng.

“Nguyệt Nguyệt……”

Nhìn bộ dáng tức giận của Tư Mã U Nguyệt, Tiểu Hống ở trong linh hồn châu nhỏ giọng kêu.

“Làm gì?”

Tư Mã U Nguyệt tức giận nói.

“Cái kia, ta nghe được thanh âm rất nhiều linh thú chạy tới. Nếu ngươi còn đứng ngốc ở đây… ”

Tiểu Hống còn chưa nói xong, nàng liền thấy được sau lưng xuất hiện không ít linh thú, toàn lực chạy về phía nàng. Một mảnh đen kịt kia nói ít cũng phải trăm con, là đồng loại của con tê giác nàng vừa giết, hẳn là ngửi mùi máu tươi mà tới báo thù.

“CMN!”

Tư Mã U Nguyệt không rảnh oán giận, co giò mà chạy, vừa chạy vừa kêu Á Quang tới cứu. Chờ nó biến về bản thể thì cưỡi lên lưng nó chạy ra ngoài núi Phổ Tác.

Bên kia thông đạo, Vu Lăng Vũ vừa bước ra, nghĩ tới bộ dáng tức giận của Tư Mã U Nguyệt hắn nhịn không được mà thầm cười.

Vu Lăng Vũ triệu hồi Hỏa Kỳ Lân, để hắn hóa thành bản thể và ngồi lên.

“Chủ nhân, vừa rồi không giống ngươi.”

Hỏa Kỳ Lân vừa phi hành vừa nói.

“Hả?”

“Không lẽ ngươi muốn nàng làm nữ nhân của ngươi thật?”

Hỏa Kỳ Lân hỏi.

“Có gì không thể?”

Vu Lăng Vũ hỏi lại.

“Nhưng nàng kém ngươi quá xa. Ngay cả mấy nữ nhân trong điện kia cũng tốt hơn nàng ấy rất nhiều lần. Làm sao ngươi coi trọng nàng?”

Hỏa Kỳ Lân khó hiểu hỏi, hắn mới chỉ rời đi có nửa tháng thôi. Sao chủ nhân không gần nữ sắc của hắn lại thay đổi thế này!

“Gia thích đồ ăn nàng làm.”

Vu Lăng Vũ nhàn nhạt nói.

Nếu Tư Mã U Nguyệt nghe được những lời này, nàng nhất định sẽ hối hận muốn chết. Sớm biết như thế nàng đã chẳng nấu ăn cho hắn!

Vu Lăng Vũ cười cười, kỳ thật hắn cũng chẳng biết vì sao bản thân lại nói thế. Lúc đó hắn cảm thấy không có gì là không thích hợp, cứ như chuyện phải làm vậy. Khuôn mặt nhỏ quật cường của nàng, dũng khí gặp hiểm không lùi, tay nghề nấu nướng thật tốt, mọi thứ đó đều không giống bất kỳ nữ nhân nào khác.

Nàng cứ thế dần xâm chiếm đáy lòng hắn.

Nữ nhân của hắn, nghĩ tới xưng hô nàng lòng hắn vui như trẩy hội. Khóe miệng cong lên. Cách gọi này cũng không tồi.

Bình Luận (0)
Comment