Chương 51: Thần Quân Các
Một tòa cung điện xa hoa tọa lạc trên núi, đá cẩm thạch làm thành tường phản chiếu dưới ánh mặt trời, nhìn qua vô cùng thánh khiết.
Vu Lăng Vũ ngồi trên Hỏa Kỳ Lân đáp xuống trước cửa cung điện, thủ vệ lập tức quỳ xuống, cung kính vạn phần nói:
“Gặp qua Thánh Tử.”
Vu Lăng Vũ mỉm cười gật đầu nhìn bọn họ, ôn nhu nói:
“Đứng lên đi.”
“Tạ Thánh Tử.”
Thủ vệ đứng lên, quay về vị trí.
“Các Chủ đâu?”
Vu Lăng Vũ hỏi.
“Các Chủ ở cùng thương nghị các vị Các Chủ Phân Các.”
Thủ vệ nói:
“Các Chủ đã dặn, nếu Thánh Tử trở lại liền đi tới đó tìm bọn họ.”
“Ta đã biết.”
Vu Lăng Vũ vung tay lên, đi tới Thanh Phong Điện. Những nơi hắn đi qua đều được mọi người quỳ lạy thành kính.
“Thánh Tử, các chủ đã đợi lâu.”
Một vị nữ tử mặc bạch y thấy Vu Lăng Vũ đến, nói:
“Thỉnh đi cùng nô tỳ.”
Nữ tử dẫn theo Vu Lăng Vũ đi vào, tới trong điện liền bẩm:
“Các Chủ, Thánh Tử đã trở lại.”
Một vị nam tử mặc hắc y ngồi ở vị trí cao nhất, toàn thân khoác trường bào màu trắng đơn giản. Khuông mặt tuấn lãng thoạt nhìn chỉ chừng bao mươi tuổi nhung thật chất lại là lão gia hỏa đã sống hơn một ngàn năm.
“Lăng Vũ gặp qua Các Chủ.” Vu Lăng Vũ hơi khom người.
“Lăng Vũ, ngươi đã trở lại. Bổn quân đang thương nghị chính sự cùng các vị Các Chủ Phân Các. Ngươi ngồi xuống đi.”
Các chủ gật gật đầu nói.
“Vâng, các chủ.”
Vu Lăng Vũ đi vào, ngồi ở phía dưới của Các Chủ.
“Được rồi, chúng ta tiếp tục.”
Các Chủ nói:
“Vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi?”
“Hồi Các Chủ, nói đến chuyện Tây Môn gia tộc bị diệt.”
Một vị nữ các chủ nói.
“Đúng vậy, chuyện Tây Môn gia tộc bị diệt điều tra tới đâu rồi?”
Các Chủ hỏi.
“Đã điều tra xong, là Tông Chính gia tộc luôn đối địch với họ làm.”
Một vị các chủ phân các nói.
“Chuyện riêng của các gia tộc chúng ta đừng quan tâm. Có điều nghe nói Tây Môn gia có một nữ nhi tên là Tây Môn U Nguyệt thiên phú cực cao. Chính là nữ tử phía trên muốn chúng ta tìm kiếm?”
Các Chủ hỏi.
“Hồi Các Chủ, người điều tra trở về nói, tuy Tây Môn U Nguyệt thiên phú cực cao cũng là Linh Sư đa hệ nhưng nàng chỉ có ba loại hệ, cũng không phải bốn loại trở lên.”
Các chủ phân các kia nói:
“Hơn nữa nàng đã bị người của Tông Chính gia giết chết, điểm này có thể xác định được.”
Vu Lăng Vũ ngồi ở thượng vị. Nghe bọn họ nói tới Tây Môn U Nguyệt, không tự giác liền nghĩ tới Tư Mã U Nguyệt. Nhớ tới bộ dáng tức giận của cô nàng trước khi chia tay thì khóe miệng hắn không tự giác giơ lên.
“Một khi đã vậy thì không cần lại quản chuyện của Tây Môn gia nữa.”
Các Chủ nói.
“Vâng, Các Chủ.”
Nam tử kia nói:
“Bất quá, thời điểm chúng ta điều tra phát hiện Tông Chính gia có vị tiểu thư kêu Tông Chính Hàn Nguyệt, là thiên tài khó tìm được, ta cảm thấy có thể nạp nàng vào ta Thánh Quân Các.”
“Nàng ta là nữ tử trong tiên đoán?”
Các chủ hỏi.
“Không phải, nàng là kim hỏa song hệ.”
Phân các chủ nói:
“Chúng ta đã làm người cho nàng kiểm tra quá, xác định là song hệ.”
“Nếu là song hệ thì thu vào đi.”
Các Chủ vẫy tay trái, tay phải chống trên tay vịn chống trán, nói:
“Còn chỗ của các người đâu?”
“Các Chủ, chỗ ta phát hiện một linh sư bốn hệ ở địa phương của ta.”
Một phân các chủ có diện mạo tương đối âm lãnh nói.
“Xác định là bốn hệ?”
“Đúng vậy Các Chủ, là một nữ hài mười tuổi vừa mới bắt đầu tu luyện. Lúc thí nghiệm ở gia tộc phát hiện là linh sư bốn hệ.”
“Mặc kệ có phải nữ tử trong tiên đoán không cũng không thể buông tha.”
Các Chủ nhàn nhạt nói, một sinh mệnh từ miệng hắn nói ra chẳng khác nào hạt cát.
“Ta đã lấy danh nghĩa thiên phú nàng tốt kêu nàng gia nhập Thánh Quân Các. Tính sau khi báo Các Chủ sẽ xử tử nàng.”
“Được rồi. Mặt kệ thế nào, thà sai một ngàn còn hơn bỏ xót một người. Chỉ cần là linh sư bốn hệ trở lên cũng không thể buông tha, hiểu rõ chưa?”
Các chủ phân phó.
“Đã rõ.”
“……”
Vu Lăng Vũ ngồi yên không nói chuyện, trong lòng thầm cười lạnh. Đây là Thánh Quân Các thánh khiết trong mắt người khác. Tánh mạng người khác trong mắt bọn họ chỉ như cỏ rác. Vì một lời tiên đoán không biết ở đâu ra mà hành xử như thế. Một lát sau, các phân các chủ thương nghị xong liền rời đi, chỉ còn lại hai người Các Chủ cùng Vu Lăng Vũ.
“Sao lần này ngươi ra ngoài lâu thế?”
Các Chủ nhìn Vu Lăng Vũ hỏi.
“Hồi Các Chủ, ta nghe nói Lân Đại Lục có động tĩnh nên tới nhìn.”
Vu Lăng Vũ trả lời.
“Vậy ngươi có tra cái gì khả nghi không?”
“Không có.”
Vu Lăng Vũ khẳng định:
“Dù sao Lân Đại Lục cũng là nơi thấp kém nhất của chúng ta, muốn tìm ra một thiên tài còn khó hơn lên trời.”
Nếu nói nữ tử khả nghi, hắn lại ra nghĩ tới Tư Mã U Nguyệt. Bất quá hắn không tính nói ra.
“Dù vậy cũng không thể qua loa.”
Các chủ nói.
“Ta đã rõ.”
Vu Lăng Vũ hơi cúi đầu, biểu hiện như thật nghe lời.
“Thân thể của ngươi thế nào rồi?”
Các Chủ quan tâm hỏi.
“Hồi Các Chủ, vẫn như cũ. Sư phụ nói đang vì ta tìm biện pháp giải quyết.”
Vu Lăng Vũ trả lời.
Các Chủ lấy một bình ngọc từ nhẫn không gian ra, nói:
“Cái này là đan dược ta nghiên cứu vì ngươi, đối linh hồn có tác dụng tẩm bổ rất tốt, ngươi lấy dùng đi.”
Vu Lăng Vũ đứng dậy tiếp nhận bình ngọc, nói:
“Đa tạ Các Chủ lo lắng.”
“Ngươi là Thánh Tử ta tự tuyển ra, sẽ là người nối nghiệp của ta. Tất nhiên ta sẽ quan tâm tới ngươi hơn.
Các chủ mỉm cười nói:
“Về sau có chuyện gì ngươi cứ sai người dưới đi tra là được rồi, không cần tự mình đi.”
“Ta đã biết.”
“Hảo, ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi.”
Các Chủ vẫy vẫy tay nói.
“Vâng, ta đi xuống trước.”
“Đi thôi. Nhớ dùng đan dược.”
Các Chủ dặn dò.
“Vâng, trở về ta liền dùng.”
Vu Lăng Vũ nói:
“Lăng Vũ cáo lui.”
Vu Lăng Vũ xoay người rời khỏi đại điện. Lúc tới cổng lớn, phía sau truyền tới âm thanh của Các Chủ.
“Qua mấy ngày, Thánh Nữ sẽ trở lại. Đến lúc đó ngươi dẫn người nghênh đón.”
Nghĩ đến nữ tử có da mặt dày hơn tường thành, cả ngày quấn mình, thân mình Vu Lăng Vũ cứng đờ, bất quá vẫn quay người lại nói:
“Vâng.”
Cùng lúc đó tại núi Phổ Tác, Tư Mã U Nguyệt chật vật ngồi trên lưng Á Quang chạy trốn. Nguyên bản cứ tưởng ra khỏi núi là xong rồi, ai dè bọn linh thú đuổi theo nàng thêm vài trăm dặm.
Mà thành thị không xa Vu Lăng Vũ nói, Á Quang chạt cả ngày mới tới.
“Khoảng cách xa như vậy mà trong miệng hắn là không xa?”
Tư Mã U Nguyệt thu Á Quang vào linh hồn châu:
“Lần sau ta mà đụng tới hắn, ta nhất định rút da hắn!”
Nàng vào thành, mọi người nhìn bộ dáng chật vật của nàng chẳng những không cười nhạo, ngược lại còn có bộ dáng nghiêm nghị kính trọng.
“Xin hỏi, công hội Linh Sư ở đâu?”
Tư Mã U Nguyệt kéo một người qua đường hỏi.
“Đại sư, vẫn luôn đi phía trước, đi hai con phố rồi quẹo trái là được.”
Người bị giữ chặt trả lời.
“Ta đã biết, cảm ơn!”
Đây là lần đầu Tư Mã U Nguyệt được người khác nhìn bằng ánh mắt sùng bái, nàng cảm giác có chút thần kỳ.
Nàng không biết ngươi nơi này vừa nhìn là biết nàng tới từ núi Phổ Tác. Dám một mình tới Phổ Tác khẳng định rất lợi hại. Tất nhiên mọi người phải có thái độ cung kính.
Dựa theo lời người nọ chỉ mà đi, công hội linh sư có truyền tốn trận tới kinh thành.
Nghĩ tới người lúc trước đẩy mình, khóe miệng Tư Mã U Nguyệt khẽ cong. Ả đã chuẩn bị tốt cho sự trả thù của nàng chưa?