Chương 52: Trận Pháp Sư
Công hội linh sư là một công hội được tạo thành từ một nhóm linh sư, phụ trách quản lý chuyện của linh sư trên đại lục này. Linh sư chịu ước thúc của công hội linh sư, cũng nhận được sự bảo hộ của họ.
Cũng giống như thế, luyện đan sư, luyện khí sư, thuần thú sư đều có công hộ, thậm chí cả lính đánh thuế còn có hiệp hội lính đánh thuê cơ mà.
Lợi ích của mỗi công hội đan xen nhau, không hoàn toàn độc lập. Công hội khác nhau quản lý tài nguyên khác nhau, mà truyền tống trận đặt ở các thành thị thì nằm dưới sự sở hữu của công hội linh sư.
Thời điểm Tư Mã U Nguyệt đi vào công hội linh sư thời điểm, quần áo trên người nàng tả tơi nhưng vẫn nhận được thái độ nghiêm nghị khởi kính từ nhân viên ở đó.
“Có cái gì có thể giúp ngài sao?”
Nhân viên cửa hàng hơi hơi khom lưng hỏi.
“Ta muốn dùng Truyền Tống Trận trở lại kinh thành.”
Tư Mã U Nguyệt vừa đánh giá công hội vừa nói.
Có lẽ vì địa phương tương đối nhỏ nên công hội linh sư cũng không lớn. Nội thất đơn giãn, quầy cũ nát, chỉ có một nữ tử đứng canh. Thấy nàng tiến vào mới ngẩng đầu lên hỏi.
Nữ nhân viên mỉm cười nói:
“Thực xin lỗi, Truyền Tống Trận nơi này không trực tiếp đến kinh thành.”
“Không được?”
Tư Mã U Nguyệt nghi hoặc, không phải lúc trước Vu Lăng Vũ nói có sao?
“Trước kia có, nhưng khoảng thời gian trước hỏng rồi, phải đợi trận pháp sư tới sửa chữa.”
Nàng kia nói tiếp:
“Bất quá cũng chuyển tới thành thị gần kinh thành. Khi đó cô nương có thể di chuyển tới nơi mình muốn, không cách quá xa đâu.”
“Cũng được, vậy tới nơi đó đi.”
Tư Mã U Nguyệt nói.
“Vậy cô nương điền giúp ta ít thông tin và năm đồng vàng.”
Thị nữ đưa một trương giấy cho nàng.
Tư Mã U Nguyệt tiếp nhận giấy bút thì thấy bên trên chỉ cần điền vào một ít thông tin cơ bản mà thôi. Sau một lúc là điền xong, tiếp đó lấy năm đồng vàng trong nhẫn không gian đặt lên quầy.
Thị nữ cất đồng vàng phóng trong ngăn kéo, cất giấy rồi nói:
“Xin mời theo ta.”
Tư Mã U Nguyệt đi theo nàng vào một phòng hậu viện của công hội linh sư. Giữ phòng có một trận pháp, trên vách tường ghi rất nhiều tên thành thị.
“Mời đứng ở giữa trận pháp.”
Tư Mã U Nguyệt đi lên, nhìn thị nữ tiến tới vách tường bên phải rồi ấn vào tên một thành thị.
“Đây là Tương Thành gần kinh thành, tới nơi ngươi chỉ cần thuê xe ngựa đi tiếp là được.”
Thị nữ giải thích cho Tư Mã U Nguyệt.
Tư Mã U Nguyệt gật gật đầu, lúc này trận pháp đột nhiên phát sáng không khác gì truyền tống trận thứ tư kia. Toàn bộ phù văn đều được thắp sáng, nàng biến mất trong trận pháp bên.
Thị nữ thấy trận pháp vận hành bình thường mới cúi đầu nhìn thoáng qua bảng biểu trong tay. Khi thấy tên được ghi trên đó thì lập tức ngây dại.
“Tư Mã U Nguyệt? Là phế vật kia?”
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía truyền tống trận, chỉ là Tư Mã U Nguyệt không còn nữa.
“Khẳng định không phải phế vật kia.”
Thị nữ phe phẩy đầu nói:
“Phế vật kia căn bản không thể tu luyện, người nọ có nhẫn không gian, khẳng định là linh sư. Nhất định là trùng tên.”
Thị nữ lắc đầu rời khỏi phòng.
Tư Mã U Nguyệt cảm giác thân thể bị đè ép, đôi mắt không tự chủ được đóng lại. Chẳng biết qua bao lâu, khi nàng thấy thoải mái hơn thì đôi mắt cũng mở ra được và thấy mình đang ở trong một gian nhà khác.
“Di, đây là truyền tốn trận từ Phổ Tác? Như thế nào chỉ có một người? Uy, nhanh lên, đừng choáng chỗ. Phía sau còn có người của nơi khác tới.”
Tư Mã U Nguyệt nghe vậy thì bò dậy.
Sau khi nàng rời đi chưa tới nửa phút, truyền tống trận lần nữa snasg lên, bạch quang qua đi, ba người khác xuất hiện trong phòng.
Ba người đó không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi rời đi.
Chờ họ đi, truyền tống trận tiếp tục phát sáng, hai người xuất hiện, cũng thái độ như ba người trước.
Tư Mã U Nguyệt nhìn người khác đều đứng mà tới, chẳng giống như mình nằm bò trên sàn.
“Uy, ngươi ở chỗ này làm gì? Còn không rời đi!”
Trong phòng, một thiếu niên hơn mười tuổi nhìn Tư Mã U Nguyệt phát ngốc thì quát lớn nói.
“Ta phải dùng Truyền Tống Trận đi kinh thành.”
Tư Mã U Nguyệt nói.
“Muốn đi kinh thành?”
Thiếu niên nhìn Tư Mã U Nguyệt:
“Ra cửa quẹo trái, đi nơi đó.”
Tư Mã U Nguyệt không biết hắn kêu mình đi chỗ đó làm cái gì, bất quá vẫn là ngoan ngoãn đi.
Hiện tại nàng cực kỳ muốn về nhà nên lười để ý thái độ của họ.
Rời khỏi gian phòng, một đại hoa viên đập vào mắt nàng. Bên trong không ít kỳ hoa dị thảo, khác hẳn cảnh vật đơn sơ ở núi Phổ Tác.
Nàng thấy một cây cỏ đuôi chó từng gặp vài lần nên tiến tới vẻ một nhánh và ngậm ngoe nguẩy trong miệng. Dựa theo thiếu niên kia nói mà đi về phía trước.
“Thật nhiều người!”
Tư Mã U Nguyệt đi tới, đứng ở cuối hàng nhìn đám người chậm rãi di chuyển trước mặt mình.
Nàng còn tưởng đây là nơi điền thông tin nhưng rất nhanh liền phát hiện người vào rồi không ra nữa, trong phòng lần lượt phát sáng.
“Thì ra không chỉ có một cái truyền tống trận.”
Nàng sờ sờ cằm, nói:
“Coi bộ thứ này khá được việc, về sau có thời gian nên học làm thử. Nếu có thể tự mình vẽ ra truyền tống trận thì tốt rồi.”
“Ha ha ha ——”
Mấy người xếp hàng phía trước nghe được những lời nàng nói đều cười ha hả.
Một hán tử vỗ vai nàng nói:
“Tiểu huynh đệ, trận pháp sư không phải muốn làm là làm đâu!”
“Trận pháp sư rất khó?”
Tư Mã U Nguyệt hỏi.
“Đương nhiên, trận pháp sư không phải người nào cũng có thể làm được. Còn khó khăn hơn so với luyện đan sư cùng luyện khí sư a! Bởi vì một ngàn linh sư chỉ có một luyện đan sư, nhưng chưa chắc có được một trận pháp sư.”
Hán tử kia nói.
“Phải không, vậy chẳng phải trận pháp sư rất trâu sao?”
Hai mắt Tư Mã U Nguyệt tỏa ánh sáng, nếu là người quen kiếp của nàng sẽ biết, đây là biểu hiện khi nàng cảm thấy hứng thú với gì đó.
“Ha ha, dù sao cũng rất khó! Tiểu huynh đệ, nếu ngươi có chí khí kia thìnỗ lực thực hiện đi! Một khi thành công, muốn cái gì có đó!”
Hán tử cũng không chê cười Tư Mã U Nguyệt, vỗ vai nàng cổ vũ.
“Hắc hắc, cảm ơn đại ca!”
Tư Mã U Nguyệt cười nói.
“Không khách khí, tiểu huynh đệ cố lên!”
Hán tử nói:
“Đúng rồi, ngươi đi đâu a?”
“Kinh thành.” Tư Mã U Nguyệt trả lời nói.
“Nơi này đến kinh thành không xa a, ngươi dùng Truyền Tống Trận rất lãng phí. Ngươi có người quen ở kinh thành không” Hán tử hỏi.
Điều hãn tử nói là Tư Mã U Nguyệt cả kinh. Nếu nàng dùng truyền tốn trận trở về sẽ trực tiếp xuất hiện tại linh hội công sư. Tuy nơi đó chưa chắc sẽ có người nhận ra nàng nhưng khi ra tới đường lớn sẽ có. Vậy chẳng phải chuyện nàng là linh sư sẽ bị lộ ư?!
“A, ta nhớ rồi, ta có chuyện đi trước! Hẹn gặp lại đại ca.”
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, nàng liền rời đi.
Trên đường phố hỏi được hướng đi tới kinh thành. Người nọ không chỉ chỉ đường còn nói có thể thuê xe thú cho nàng, chỉ cần mười lăm đồng vàng là được.
Vì thế Tư Mã U Nguyệt thuê một xe thú rồi lên đường. Không tới một ngày, thời điểm chạng vạng nàng đã tới nơi.
Sau khi chi trả thù lao rồi cho đối phương đi về, Tư Mã U Nguyệt nhìn tưởng thành nguy nga, miệng mỉm cười.
Gia gia, các ca ca, còn người hại nàng nữa, Tư Mã U Nguyệt trở lại rồi đây!