Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư (Bản Dịch)

Chương 60 - Thì Ra Là Nàng Ta

Chương 60: Thì Ra Là Nàng Ta

- Tư Mã U Nguyệt?!

- Thật là ngươi?

Không ít bạn học đứng xung quanh, thấy Tư Mã U Nguyệt ở cửa lớn thì kinh ngạc không thôi.

- Ngươi còn sống! Ta biết ngươi sẽ không chết.

Mộng Đình liếc nhìn Tư Mã U Nguyệt. Tuy lời này không dễ nghe nhưng Tư Mã U Nguyệt cảm nhận được sự quan tâm từ nàng.

Này, sao tự nhiên gia hỏa này lại quan tâm nàng? Lúc trước chẳng phải muốn Dì Thu Chi hại nàng sao?

Tư Mã U Nguyệt liếc mắt nhìn Dì Thu Chi khiến nàng ta lùi ra sau một bước, tưởng Tư Mã U Nguyệt muốn vạch trần nàng ta.

Bất quá Tư Mã U Nguyệt nhìn nàng ta đầy ẩn ý rồi xoay người nhìn những người khác:

- Các ngươi tớ đây làm gì?

- Chúng ta tới rút thăm.

Mộng Đình trả lời.

- Rút thăm?

Thấy ánh mắt nghi hoặc của Tư Mã U Nguyệt thì lớp trưởng Thẩm An đi tới:

- Qua một thời gian nữa chúng ta sẽ đi làm nhiệm vụ của học viện. Hiện tại đi rút thăm nhận nhiệm vụ.

Tư Mã U Nguyệt nhớ hai vị ca ca của mình cũng thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ thì gật đầu:

- Ta có cần đi rút thăm cùng các người không?

Thẩm An lắc đầu:

- Ngươi không cần, tổ của ngươi đã nhận nhiệm vụ xong rồi.

- Hả?

- Việc này ngươi về hỏi bọn Ngụy Tử Kỳ là biết.

Thẩm An nói.

- À, được rồi.

Tư Mã U Nguyệt gật gật đầu. Đã vậy nàng cứ về hỏi bọn họ thôi.

- Ta đi trước, các ngươi rút thăm đi.

Nói xong Tư Mã U Nguyệt lại nhìn thoáng qua Dì Thu Chi đang im lặng, nàng cười ta một cái rồi cất bước rời đi.

- Đi thôi, chúng ta tới gặp Phong lão sư.

Thẩm An dẫn mọi người vào văn phòng của Phong Hành Trình. Dì Thu Chi ở lại sau khi mọi người đã đi hết, nàng nhìn bóng dáng Tư Mã U Nguyệt, nhớ tới ánh mắt khi Tư Mã U Nguyệt rời đi thì tim tọt lên tới cổ họng.

Dì Thu Chi khẳng định thời điểm Tư Mã U Nguyệt rơi vào truyền tống trận đã nhận ra mình là người đẩy nàng. Hiện tại không lập tức vạch trần nàng hẳn là có ý đồ gì đó.

Nghĩ tới phủ tướng quân sau lưng Tư Mã U Nguyệt, Dì Thu Chi bị dọa cho đổ mồ hôi lạnh. Nếu Tư Mã U Nguyệt tìm nàng báo thù, nàng chết chắc.

Không được, nàng phải tìm người kia bảo vệ mình!

Chỉ trong nháy mắt, trong lòng Dì Thu Chi đã loạn thành một đoàn.

- Thu Chi, sao ngươi chưa vào?

Mộng Đình nhìn Dì Thu Chi đứng tại chỗ thì hỏi.

- À, tới ngay.

Dì Thu Chi chạy theo.

Lúc này Tư Mã U Nguyệt đã về ký túc xá, nàng đi tới phòng của Khúc Béo.

- Khúc Béo, Khúc Béo!

Tư Mã U Nguyệt gõ cửa phòng Khúc Béo nhưng cửa phòng Ngụy Tử Kỳ lại mở ra.

- Làm sao vậy?

- Ủa, sao ngươi lại ở đây?

Tư Mã U Nguyệt thấy Ngụy Tử Kỳ thì hỏi:

- Cũng tốt, ta cũng có chuyện hỏi ngươi.

Khúc Béo mở cửa, xoa đôi mắt hỏi Tư Mã U Nguyệt:

- U Nguyệt, sao thế?

Tư Mã U Nguyệt liếc mắt nhìn Ngụy Tử Kỳ rồi bước vào phòng Khúc Béo, Ngụy Tử Kỳ cũng vào theo.

- Nhìn ngươi gấp như vật có phải nhớ ta không?

Khúc Béo thấy Tư Mã U Nguyệt thì cười nói.

Hiện tại Tư Mã U Nguyệt đã khác, nàng không giống lời đồng hoa si. Có điều Khúc Béo không biết lời đồn chẳng sai, chỉ là linh hồn đã đổi mà thôi.

Tư Mã U Nguyệt ngồi xuống ghế:

- Ta vừa mới gặp Phong lão sư thì đụng phải đám Thẩm An. Họ bảo đi nhận nhiệm vụ, ta hỏi hắn thì hắn kêu về hỏi các ngươi. Rốt cuộc là sao?

- Nga, ngươi nói chuyện này hả. Ngươi không nói chúng ta cũng quên mất.

Khúc Béo ngồi xuống kế bên Tư Mã U Nguyệt:

- Chúng ta sẽ dành một nửa thời gian học tại trường, còn một nửa thì tu luyện bên ngoài. Chuyện này chắc ngươi cũng biết?

Tư Mã U Nguyệt gật đầu.

- Hơn một tháng nữa đến kỳ thực tiễn của chúng ta. Khi đó học viên sẽ chấp hành một nhiệm vụ do học viện giao. Nhiệm vụ có khó có dễ, việc này sẽ được quyết định từ quá trình rút thăm.

Khúc Béo giải thích.

- Sao ta không cần rút thăm?

Tư Mã U Nguyệt cảm thấy kỳ quái.

- Khụ khụ. Bởi vì là nhiệm vụ tổ đội nên mỗi ký túc xá là một tổ, ngươi chung tổ với chúng ta.

Khúc Béo liếc mắt nhìn Ngụy Tử Kỳ. Sau đó xin lỗi Tư Mã U Nguyệt:

- Vì chúng ta không biết ngươi trở về nên bọn ta đã nhận nhiệm vụ khó nhất. Là nhiệm vụ bậc một duy nhất của năm nhất.

- Cho nên các ngươi không cần rút thăm? Ta cùng ký túc xá nên chung đội với các ngươi?

Tư Mã U Nguyệt nhìn hai người hỏi.

Ngụy Tử Kỳ và Khúc Béo gật đầu.

- Nhiệm vụ này có chút nguy hiểm. Cái kia, ngươi mới trở về nên không cần đi với chúng ta.

Ngụy Tử Kỳ nghĩ Tư Mã U Nguyệt trách bọn họ đã chọn nhiêm vụ nguy hiểm nhất nên uyển chuyển nói.

- Sao lại không đi?

Tư Mã U Nguyệt cười:

- Không phải chúng ta cùng tổ à. Yên tâm, ta sẽ không tạo thành gánh nặng cho các ngươi.

Thấy sự hưng phấn trong mắt Tư Mã U Nguyệt, Ngụy Tử Kỳ và Khúc Béo nhìn nhau. Gia hỏa này không sợ sao?!

- Đúng rồi, ngươi đã nói với Phong lão sư chuyện ngươi bị hại chưa?

Khúc Béo nhớ tới chuyện này nên thuận miệng hỏi.

- Không nói.

Tư Mã U Nguyệt lắc đầu:

- Bất quá ta đã gặp nàng ta rồi.

- Vậy ngươi có tố giác nàng ta không?

Khúc Béo kích động nói.

- Không.

- Vì sao? Nàng ta muốn hại chết ngươi đó!”

Khúc Béo kêu to.

Tư Mã U Nguyệt nhìn bộ dáng kích động của Khúc Béo, biết hắn bất bình vì mình nên đặt tay lên vay hắn:

- Hiện tại chưa đến lúc, cứ để nàng ta thư thả hai ngày đi.

- Nếu ta là ngươi, thấy kẻ thù trước mắt nhất định đánh chết hắn.

Khúc Béo nói.

- Rốt cuộc là ai đẩy ngươi?

Ngụy Tử Kỳ hỏi.

- Mấy tháng gần đây có phải Dì Thu Chi trở nên nổi bật hơn không?

Tư Mã U Nguyệt hỏi.

- Là nàng ta?

Tư Mã U Nguyệt gật đầu.

- Thì ra là nàng.

Khúc Béo nói:

- Gần đây nàng ta khá nổi tiếng, nghe nói là vì nịnh bợ gia tộc Nạp Lan.

- Gia tộc Nạp Lan?

Tư Mã U Nguyệt sờ cằm, nếu là họ mà nói thì động cơ có đủ.

- U Nguyệt, lão tổ tông của họ vừa thăng cấp thành Linh Hoàng. Trước kia lỗ mũi hướng lên trời, hiện tại càng chẳng ai bì kịp.

Nếu là họ thì dù gia gia ngươi làm Hộ Quốc tướng quân cũng không thể tùy tiện xử trí. Chỉ sợ chẳng làm được gì đâu.

Khúc Béo sống tại kinh thành nên tương đối hiểu rõ mấy việc này.

- Cái này ta hiểu.

Tư Mã U Nguyệt nói:

- Vì thế ta mới cần chứng cứ, có chứng cứ rồi động thủ mới được.

- Vậy ngươi tính làm sao?”

Ngụy Tử Kỳ nhìn hàn quang trong mắt Tư Mã U Nguyệt cũng nổi lên hứng thú.

Bình Luận (0)
Comment