Chương 61: Thanh Thạch
Tư Mã U Nguyệt nghĩ nghĩ, nói:
- Phải làm nàng ta chính miệng thừa nhận. Ta nhớ học viện có quy củ không được làm hại học viên. Nếu để mọi người biết họ hại ta hẳn sẽ bị khai trừ khỏi học viện. Chỉ cần họ không phải học sinh trường chúng ta thì dễ xử lý rồi.
- Muốn họ thừa nhận chỉ sợ không dễ. Dù làm trò cho họ nhận trước mặt ngươi thì quay đầu lại họ cũng phủ nhận.
Khúc Béo nói.
- Ai, nếu có máy ghi âm thì tốt rồi.
Tư Mã U Nguyệt nghĩ tới đồ vật từ kiếp trước. Nếu có nó thì tiện rồi.
- Máy ghi âm là gì?
- Là một loại… giống như vũ khí, có thể lưu giữ âm thanh.
Tư Mã U Nguyệt giải thích.
- Chỉ cần lưu lại âm thanh, sau đó có thể lặp lại cho mọi người nghe.
- Ngươi có thể thử dùng thanh thạch.
Giọng Âu Dương Phi vang lên từ cửa phòng.
- Âu Dương, ngươi tới rồi thì vào ngồi đi.
Khúc Béo cười nói.
Âu Dương Phi liếc mắt nhìn Khúc Béo một cái, không đi vào mà nói:
- Ta chỉ đi ngang qua, tình cờ nghe được thôi. Ngươi có thể thử dùng thanh thạch xem sao.
Nói xong hắn liền rời đi.
- Đúng vậy, sao ta lại không nhớ thanh thạch.
Ngụy Tử Kỳ chụp trán mình.
- Thanh thạch là gì?
Tư Mã U Nguyệt hỏi.
- Thanh thạch không khác máy ghi âm ngươi nói lắm. Chỉ cần rót linh lực vào đó thì thanh thạch sẽ lưu lại âm thanh bên trong nó, muốn phát ra chỉ cần truyền linh lực vào lại là xong.
Ngụy Tử Kỳ giải thích.
- Thật ư? Các ngươi có thanh thạch không?
Tư Mã U Nguyệt hỏi.
- Thanh thạch rất quý, sao chúng ta có được. Ngụy Tử Kỳ nói.
Tư Mã U Nguyệt liếc mắt nhìn Khúc Béo, hắn cũng lắc đầu:
- Bất quá ngươi có thể tới Hiên Viên Các thử, không chừng ở đó sẽ có.
- Đúng thế, trước tiên ta cứ đi xem. Nếu không đúng thì tìm biện pháp khác.
Tư Mã U Nguyệt nói xong bèn đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.
- Chúng ta cùng đi đi, dù sao cũng không có chuyện gì khác để làm.
Khúc Béo nói.
- Ừ, ta cũng học xong rồi.
Ngụy Tử Kỳ nói.
- Cùng đi đi.
Tư Mã U Nguyệt cười đáp.
Vì thế cả ba kết bạn đi ra ngoài.
Đợi đám người rời đi, Bắc Cung Đường mới nhìn về phía cửa lớn, sờ sờ nhẫn không gian trên tay.
Hiện Viên Các là cửa hàng lớn nhất kinh thành. Bên trong có đủ linh khí linh thú. Thứ Hiên Viên Các không có thì nơi khác càng không có.
Lúc ba người Tư Mã U Nguyệt tiến vào, tiểu nhị nhiệt tình ra đón.
- Nha, này chẳng phải ngũ thiếu gia sao. Đã lâu không thấy. Chẳng biết lần này ngũ thiếu gia muốn mua cái gì?
Tiểu nhị cười hỏi.
Chuyện Tư Mã U Nguyệt mất tích, cả kinh thành đều biết. Hiện giờ thấy Tư Mã U Nguyệt xuất hiện ở chỗ này thì mọi người đều kinh ngạc.
Đây không phải lần đầu tiên Tư Mã U Nguyệt ở nơi này, trước kia vì tìm thứ Mộ Dung An thích mà nàng rất hay tới đây.
Tư Mã U Nguyệt nhìn thoáng qua khu tạp hóa:
- Ta muốn tìm thanh thạch.
- Thanh thạch?
Tiểu nhị không ngờ Tư Mã U Nguyệt muốn tìm thứ này, hắn kinh ngạc một chút rồi xin lỗi:
- Ngũ thiếu gia, tiệm chúng ta không có.
- Không có?
Khúc Béo nói:
- Chẳng phải các ngươi là cửa hàng lớn nhất Đông Thần quốc à?
Tiểu nhị cười cười, nói:
- Đúng thế, có điều thanh thạch thật sự khó tìm. Mấy trăm năm chưa chắc có một khối. Không bột đố gột nên hồ, thứ hiếm có như vậy chúng ta không có.
- Lúc trước ta nghe nói các ngươi có một khối thanh thạch mà? Chính là các ngươi thông báo cho mọi người.
Khúc Béo tin tức linh thông hỏi.
- Đúng là hai tháng trước chúng ta có, có điều một tháng trước đã có người mua mất rồi.
Tiểu nhị nói.
- Bị ai mua?
- Người của gia tộc Nạp Lan.
Tiểu nhị trả lời.
Tư Mã U Nguyệt liếc nhìn Khúc Béo, nếu thanh thạch bị người khác mua thì với thân phận của Tư Mã U Nguyệt muốn giành lại cũng chẳng khó. Có điều bị người của Nạp Lan gia mua đi lại khác.
Không có thanh thạch, ba người chỉ đành quay về.
- U Nguyệt, đừng lo. Không có thanh thạch thì chúng ta tìm thứ khác.
Khúc béo an ủi nói.
- Được rồi, cũng không phải không có cách khác. Chỉ là hơi phiền mà thôi, nếu có thanh thạch thì đỡ tốn công hơn.
Tư Mã U Nguyệt nói.
- Nếu không ta truyền tin cho người nhà, thử xem họ có biết chăng?
Ngụy Tử Kỳ nói.
- Không cần, tốt nhất tự đoạt thanh thạch tới tay trong hôm nay. Qua hôm nay có tìm được cũng vô dụng.
Tư Mã U Nguyệt nói.
- Sao chỉ có hôm nay?
Khúc Béo hỏi.
- Vì tối hôm nay Dì Thu Chi sẽ tìm người kia.
Tư Mã U Nguyệt nói.
Thấy Khúc Béo và Nguỵt Tử Kỳ có chút mất mát, nàng cười nói:
- Không sao, tuy đêm nay là cơ hội tốt nhất, bỏ lỡ có chút tiếc hận nhưng biện pháp còn đầy. Hai người đừng lo.
- Được rồi, nếu có yêu cầu gì cứ nói với chúng ta nhé.
Khúc Béo nói.
- Ừ, ta sẽ.
“Kẽo kẹt..”
Cửa phòng Bắc Cung Đường mở ra, nàng xuất hiện ở cửa. Thấy ba người đang vào tiểu viện thì ném một thú cho Tư Mã U Nguyệt. Sau đó tỏ vẻ vô tâm nói:
- Ta đói bụng rồi. Đêm nay ngươi có nấu cơm không, không nấu ta sẽ tới căn tin ăn.
Tư Mã U Nguyệt đón nhận đồ Bắc Cung Đường ném tới, phát hiện đó là một hòn đá nhỏ. Thoạt nhìn vẻ ngoài chẳng khác gì mấy cục đá bình thường. Chỉ là phía trên có chút hoa văn màu tím.
- Đây là gì?
Tư Mã U Nguyệt nhìn cục đá khá đẹp, bề mặt trơn láng hỏi.
- Thanh thạch?!
Ngụy Tử Kỳ nhìn cục đá, kinh ngạc nói.
- Đây là thanh thạch?
Tư Mã U Nguyệt nhìn Bắc Cung Đường, sao nàng ấy lại có thứ này?
Trên đường trở về, Tiểu Hống vẫn luôn than vãn thế giới này thật kém. Nơi nàng sống trước kia, thanh thạch chỉ là hòn đá ven đường. Hiện tại tới nơi này lại thành vật quý hiếm. Quá nghèo a quá nghèo!
Tuy Tư Mã U Nguyệt không biết thế giới trong miệng Tiểu Hống là ở đâu. Có điều nàng biết còn nhiều địa phương khác ưu tú hơn nơi này nhiều.
- Ừ, trước kia vô tình lượm được.
Bắc Cung Đường đơn giản giải thích:
- Ngươi còn chưa trả lời có nấu cơm không.
Tư Mã U Nguyệt nhếch môi cười, gật đầu:
- Có chứ. Hiện tại còn sớm, họ sẽ không làm gì, ăn no rồi tính tiếp.
Nó xong, Tư Mã U Nguyệt cất thanh thạch vào nhẫn không gian rồi chui vào bếp. Vì khi còn ở Phổ Tác nàng rất hay dùng nhẫn không gian nên dù trở về cũng quên mất bản thân phải giả bộ không biết tu luyện.
Ngụy Tử Kỳ và Khúc Béo nghe có đồ ăn ngon liền đi cùng Tư Mã U Nguyệt, cũng chưa nhận ra Tư Mã U Nguyệt có thể tu luyện. Có điều Bắc Cung Đường như suy tư gì đó nhìn theo nàng. Bất quá cũng chẳng nói gì mà xoay người vào phòng chờ ăn cơm.