Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư (Bản Dịch)

Chương 62 - Kế Hoạch Bắt Đầu

Chương 62: Kế Hoạch Bắt Đầu

Sau khi Tư Mã U Nguyệt mất tích, mọi người không được ăn đồ nàng làm. Vì thế đêm nay Tư Mã U Nguyệt nấu một bàn ăn lớn, trừ Âu Dương Phi ăn một ít ra thì còn lại đều bị đám người kia giải quyết.

Ăn xong, Khúc Béo và Ngụy Tử Kỳ tự giác thu thập chén đũa rồi rửa chén. Tư Mã U Nguyệt cũng nhận được tin về Dì Thu Chi mà Tiểu Hống truyền vê.

Lúc này đã khuya, Dì Thu Chi ra ngoài thì không cần nói cũng biết nàng ta muốn là gì.

- Ta đi một lát.

Tư Mã U Nguyệt nói với đám Khúc Béo.

- Dì Thu Chi hành động rồi?

Khúc Béo hỏi.

Tư Mã U Nguyệt gật đầu.

- Chúng ta cùng đi.

Ngụy Tử Kỳ vừa cởi tạp dề vừa nói.

Lần đầu vào bếp nên hai nam tử sợ làm dơ quần áo. Ngẫm lại dù sao cũng ở trong ký túc xá của mình nên không quá lo nữa.

Tư Mã U Nguyệt cũng không nói gì, dẫn theo hai người họ đi cùng. Dựa theo chỉ dẫn của Tiểu Hống mà ba người đi tới bên bờ hồ của học viện.

- U Nguyệt, sao ngươi biết các nàng ở đây?

Khúc Béo thấy Tư Mã U Nguyệt tới nơi này bèn hỏi.

Tư Mã U Nguyệt không trả lời, Tiểu Hống liền bay tới.

Thấy Tiểu Hống hai người họ liền hiểu rõ. Thì ra Tư Mã U Nguyệt đã sớm kêu Tiểu Hống theo dõi Dì Thu Chi.

- Nguyệt Nguyệt, hiện tại chỉ có hai ả kia thôi, không có người khác!”

Tiểu Hống báo cáo.

Nghe Tiểu Hống nói chuyện, hai nam tử mở to mắt. Họ vẫn nghĩ Tiểu Hống chỉ là sủng vật mà thôi. Không ngờ nó lại biết nói, vậy cấp bậc của nó thấp nhất cũng là thánh thú!

Tư Mã U Nguyệt ôm Tiểu Hống nói với Khúc Béo và Ngụy Tử Kỳ:

- Chúng ta kiếm một chỗ núp. Không chừng một lát sau người mà Dì Thu Chi đợi sẽ tới.

- Được.

Ba người đi tới núi giả cách đó không xa, chậm rãi chờ đợi.

Dì Thu Chi đứng ở đình hóng gió quan sát xung quanh, nôn nóng đi qua đi lại. Một lát sau, bóng ngời chậm rãi bước tới.

- Nạp Lan tiểu thư, cuối cùng người cũng tới!

Dì Thu Chi nhìn người trước mặt liền tới đón.

Vẻ mặt Nạp Lan Lam nhìn Dì Thu Chi nôn nóng, tự mình ngồi xuống rồi nói:

- Nói đi, chuyện gì mà kêu ta tới?

Tư Mã U Nguyệt không ngờ người đó lại là Nạp Lan Lam. Đây là người đã đánh chết nguyên chủ cùng vớ Mộ Dung An.

Hiển nhiên sự xuất hiện của Nạp Lan Lam cũng khiến Khúc Béo và Ngụy Tử Kỳ kinh ngạc, không ngờ đó lại là tiểu thư Nạp Lan gia.

- Nạp Lan tiểu thư, ta kêu ngươi ra cũng là bất đắc dĩ.

Dì Thu Chi quỳ xuống:

- Nạp Lan tiểu thư cứu mạng a!

Dì Thu Chi lên tiếng khiến ba người núp ở núi giả sực tỉnh, Tư Mã U Nguyệt cầm thanh thạch ra, truyền linh lực vào.

Hoa văn trên thanh thạch cảm nhận được linh lực như sống lại, không ngừng lưu chuyển trên tảng đá, dọa cho Tư Mã U Nguyệt thiếu chút nữa ném nó đi.

Khúc Béo và Ngụy Tử Kỳ cũng phát hiện Tư Mã U Nguyệt sử dụng nhẫn không gian. Đồng thời nhìn thấy nàng truyền linh lực vào thanh thực thì càng ngạc nhiên hơn.

- Này…

Khúc Béo tính nói chuyện bị người bưng kín miệng.

Ngụy Tử Kỳ nhìn Khúc Béo lắc đầu, ý bảo hắn đừng nói chuyện. Tuy trong lòng Ngụy Tử Kỳ cũng khiếp sợ nhưng nếu hiện tại kêu ra tiếng thì kế hoạch của Tư Mã U Nguyệt sẽ bị phá hư.

Khúc Béo chớp mắt ý nói hắn sẽ không lên tiếng. Tuy trong lòng hắn cũng khiếp sợ nhưng hiện tại lên tiếng sẽ quấy rầy chuyện của Tư Mã U Nguyệt.

Tư Mã U Nguyệt cảm kích nhìn Ngụy Tử Kỳ rồi quay đầy nhìn về phía đình hóng gió.

- Cứu mạng?

Nạp Lan Lam khinh miệt nhìn nữ nhân đang quỳ. Lúc này trong mắt nàng Dì Thu Chi đã không còn giá trị lợi dụng. Bất quá nàng ta đã giúp nàng diệt trừ Tư Mã U Nguyệt, miễn cưỡng cũng xem như là thuộc hạ.

- Nói đi, lần này ngươi chọc phải ai?

- Là Tư Mã U Nguyệt, hắn đã quay về.

Dì Thu Chi nói.

- Tư Mã U Nguyệt?

Nghe tên Tư Mã U Nguyệt, Nạp Lan Lam kinh ngạc một chút:

- Ngươi nói hắn trở lại?

- Đúng thế, hôm nay ta thấy hắn ở văn phòng Phong lão sư. Hắn ta còn sống sờ sờ, căn bản chưa chết!

Dì Thu Chi nhớ tới ánh mắt Tư Mã U Nguyệt thì rùng mình một cái.

- Làm sao?! Ngươi chắc chắn?

Nhìn Dì Thu Chi không giống nói dói nên Nạp Lan Lam càng kinh ngạc hơn.

- Thật là hắn!

Dì Thu Chi khẳng định:

- Nạp Lan tiểu thư, ngươi nói lọt vào truyền tống trận thứ tư hẳn phải chết không thể nghi ngờ nên ta mới đẩy hắn vào. Hiện tại hắn đã trở lại còn muốn tìm ta báo thù. Ánh mắt hắn ta rất rợn người, như nói sẽ lấy mạng ta vậy! Nạp Lan tiểu thư, ngươi cứu ta đi. Lúc trước là ngươi sai ta làm mà!

Nói xong nàng còn duỗi tay kéo quần áo Nạp Lan Lam để kiếm chút cảm giác an toàn. Nạp Lan Lam rút lại đồ trong tay Dì Thu Chi:

- Ngươi hoảng cái gì! Dù phế vật kia có quay lại thì làm gì được chúng ta?

- Hắn ta đã thấy ta đẩy nàng vào truyền tốn trận! Chắc chắn muốn báo thù!

Dì Thu Chi nói.

- Học viện cấm học sinh tàn sát nhau. Nếu có hành vi tổn thương đồng học mà bị phát hiện sẽ lập tức bị học viện khai trừ.

Nạp Lan Lam bình tĩnh nói:

- Chỉ cần Tư Mã U Nguyệt không có chứng cứ thì chẳng có biện pháp gì. Thời điểm hắn ta tìm ngươi tỷ thí ngươi đừng nhận là được. Còn nữa, phế vật kia dám kiếm chuyện với ngươi chắc? Chẳng lẽ một phế vật ngươi cũng không đánh lại?

- Nhưng ta sợ bị nàng ám hại.

Dì Thu Chi lo lắng.

- Không phải ta nói hắn sẽ không dám làm gì ở học viện à? Trừ phi hắn ta không muốn đi học nữa.

Nạp Lan Lam nói.

- Nếu ở học viện thì sao?

Dì Thu Chi hỏi.

- Ở ngoài? Ngươi không rời học viện là được.

Nạp Lan Lam nói.

- Sắp tới ngươi cứ ngốc ở học viện này đi. Chẳng phải sắp tới các ngươi phải ra ngoài làm nhiệm vụ à, ai biết được đi rồi hắn ta có quay lại được không. Về sau đừng tìm ta vì mấy chuyện này nữa, đúng là đồ bỏ đi. Ta không thích người theo ta có bộ dạng này đâu, hiểu chưa?

Nói xong không đợi Dì Thu Chi trả lời, Tư Mã U Nguyệt đứng dậy rời khỏi đình hóng gió.

Dì Thu Chi nhìn Nạp Lan Lam rời đi, thấy nàng đi xa mới nói:

- Kiêu căng cái gì. Ngươi chỉ dựa vào gia tộc mà thôi. Nếu không có Nạp Lan gia, ta cùng ngươi chẳng khác gì nhau! Nếu ngươi không bảo vệ ta thì cùng lắm tới lúc đó ta khai ngươi ra. Cả hai cùng chết, hừ.

Dì Thu Chi rời đi xong, Tư Mã U Nguyệt mới ngừng dùng thanh thạch, xoay người nói với hai người Ngụy Tử Kỳ:

- Có thứ này xem các nàng giảo biện thế nào. Ta biết trong lòng các ngươi có nghi vấn, có điều về rồi nói sau.

Vì phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn nên ba người vòng đường khác, lặng lẽ về ký túc xá.

Bình Luận (0)
Comment