Chương 63: Phế Vật Trở Lại
Bọn Tư Mã U Nguyệt quay về ký túc xá nhìn thử hiệu quả của thanh thạch thế nào. Tư Mã U Nguyệt lấy thanh thạch ra, rót một ít linh lực vào rồi đặt nó lên bàn. Hoa văn màu tím lưu động, rất nhanh đối thoại của Nạp Lan Lam và Dì Thu Chi được phát ra. Âm thanh kết thúc, thanh thạch trở lại như cũ.
- Thật thần kỳ quá.
Hai mắt Tư Mã U Nguyệt sáng lên, nàng không ngờ cục đá này lợi hại như vậy. Bất quá trong lòng Tư Mã U Nguyệt còn một nghi vấn khác. Thanh thạch hiếm có như thế, ngay cả Hiên Viên Các cũng không có thì Bắc Cung Đường có thế nào?
- U Nguyệt, hiện tại ngươi nên giải đáp thắc mắc của chúng ta rồi?
Âm thanh của Khúc Béo kéo suy nghĩ Tư Mã U Nguyệt quay lại, nàng nghi hoặc hỏi bọn họ:
- Có chuyện gì?
- Chuyện ngươi có thể tu luyện đó.
Khúc Béo liếc mắt nhìn nhẫn không gian trên tay Tư Mã U Nguyệt không chớp mắt. Nếu không thấy Tư Mã U Nguyệt sử dụng, người bình thường nhìn vào cũng không nhận ra đó là nhẫn không gian.
- Ngươi có thể sử dụng nhẫn không gian, có thể rót linh lực vào thanh thạch. Này nói lên hiện tại ngươi đã là linh sư.
- Đúng vậy, hiện tại ta là linh sư.
Tư Mã U Nguyệt thừa nhận.
- Không phải ngươi không thể tu luyện sao?
Có lẽ đám Ngụy Tử Kỳ không biết nhưng Khúc Béo sống ở đế đô nên biết rõ danh phế vật của Tư Mã U Nguyệt.
- Ừ, trước kia không thể. Bất quá lúc mất tích ta gặp được kỳ ngộ, đả thông kinh mạch vốn đa tác nghẽn, từ đó mà tu luyện được.
- Thật ư?
Khúc Béo mở to hai mắt, không ngờ nàng mất tích lại gặp dữ hóa lành. Chẳng những an toàn trở về còn có thể tu luyện.
Tư Mã U Nguyệt gật đầu:
- Bất quá ta cũng không thể kể rõ mọi chuyện đã xảy ra. Dù sao kết quả là vậy. Các ngươi hãy giữ bí mật này cho ta!
- Vì sao?
Khúc Béo khó hiểu hỏi:
- Ngươi tu luyện được là chuyện tốt, sao lại giấu đi? Nếu đám người đó biết ngươi có thể tu luyện sẽ không chế nhạo ngươi là phế vật nữa.
- Người khác nói là chuyện của người khác, ta không để bụng.
Tư Mã U Nguyệt nói:
- Bất quá nếu người khác biết ta có thể tu luyện, chỉ sợ có chút phiền toái không cần thiết.
Khúc Béo biết Tư Mã U Nguyệt nói là người của gia tộc Nạp Lan. Lần trước về nhà hắn biết được tướng quân phủ và Nạp Lan gia đấu tranh càng thêm kịch liệt. Vì biết Tư Mã U Nguyệt là phế vật nên tạm thời còn chưa ra chiêu, nếu phát hiện Tư Mã U Nguyệt có thể tu luyện sợ sẽ xuống tay với nàng.
- Được rồi, chúng ta nhất định sẽ giữ bí mật chuyện này.
Khúc Béo nghiêm túc gật đầu.
Ngụy Tử Kỳ cũng tỏ thái độ rõ ràng.
Tư Mã U Nguyệt cười nói:
- Cám ơn hai người.
- Cảm ơn cái gì mà cảm ơn!
Ngụy Tử Kỳ nói:
- Chúng ta là bạn bè, tất nhiên phải giúp ngươi! Vốn dĩ nhiệm vụ lần này không tính để ngươi đi vì thật sự không cần thiết. Hiện tại tuy ngươi có thể tu luyện nhưng cấp bậc không cao, đi vẫn có nguy hiểm nhưng tu luyện giả cần có cơ hội thực tiễn. Ngươi hãy suy nghĩ kỹ.
Tư Mã U Nguyệt nghe Ngụy Tử Kỳ nói cấp bậc nàng không cũng chỉ cười cười chẳng phản bác. Hắn không có ý châm chọc nàng, người bình thường nghe được nàng mới tu luyện một thời gian ngắn cũng sẽ nghĩ như hắn.
Hơn nữa Ngụy Tử Kỳ cũng là quan tâm cho nàng.
- Nếu là nhiệm vụ tổ đội, ta tất nhiên phải đi.
Tư Mã U Nguyệt nói:
- Bất quá các ngươi yên tâm, ta sẽ không trở thành gánh nặng.
- Không phải chúng ta sợ như vậy, chỉ là việc này có nguy hiểm. Lỡ có lúc chúng ta không thể chăm sóc ngươi, khả năng cao mạng ngươi khó bảo toàn!
Khúc Béo nói.
- Ta biết rồi. Ta rất tiếc mạng, các ngươi yên tâm đi.
- Nếu ngươi đã quyết định thì được rồi.
Ngụy Tử Kỳ dừng một chút lại nói:
- Ngươi tính xử lý hai nàng kia thế nào?
Tư Mã U Nguyệt nhìn thanh thạch trên bàn, cười ta:
- Chuyện này giải quyết càng sớm càng tốt, tránh cho các nàng chướng mắt ta.
- Gia tộc Nạp Lan trong học viện tương đối kiêu ngọa. Nếu ngươi khiến thiếu nữ thiên tài của họ bị đuổi. Họ chắc chắn sẽ tức giận.
Khúc Béo mỉm cười nói.
Tức giận sao? Tư Mã U Nguyệt cười cười, tức giận càng tốt!
Ngày hôm sau, Tư Mã U Nguyệt đi học như bình thường. Trên đường tới phòng học, mọi người đều trừng mắt nhìn nàng.
- Chẳng phải phế vật đã chế rồi ư? Sao lại trở lại?
- Đúng thế, lạc vào truyền tống trận thứ tư mà còn về được?
- Thì ra phế vật là hắn.
- Sao hắn lại quay về rồi? Hơn nữa bộ dáng hắn trông chả bị thương tí nào.
- Chẳng lẽ truyền tống trận không có tác dụng với phế vật?
- CMN, vận khí phế vật quá tốt rồi?! Vì là phế vật nên vượt qua một kiếp!
- Ngươi nói nhỏ thôi, nếu bị hắn nghe được sẽ kêu người của phủ tướng quân tới thu thập ngươi đấy!
- Ặc, còn không phải ỷ vào phủ tướng quân chống lưng thôi à.
- Được rồi, đi đi. Nhìn thấy phế vật tâm tình liền không tốt.
Mấy người kia rời đi, Tư Mã U Nguyệt đi phía trước lại nghe được rành mạch. Đám người này đơn giản là đố kỵ gia thế ưu việt của nàng. Họ cảm thấy phế vật như nàng có được cuộc sống thoải mái là quá bất công.
Người của năm nhất thấy Tư Mã U Nguyệt đi học cũng không kinh ngạc lắm. Dù sao hôm qua đã gặp rồi.
Tư Mã U Nguyệt vừa vào cửa liền đụng mặt Dì Thu Chi. Thấy nàng nhìn qua, Tư Mã U Nguyệt ý vị thâm trường cười một cái, dọa nàng ta tiếp tục cụp đầu.
Bắc Cung Đường và Tư Mã U Nguyệt cùng ngồi ở cuối lớn, vị trí của nàng sạch sẽ chẳng có một hạt bụi.
- Ta không thích xung quanh mình dơ bẩn.
Bắc Cung Đường giải thích một tí rồi lấy sách ra xem.
- Cảm ơn.
Nói thế nào thì người ta cũng giúp nàng lau bàn, vẫn phải cảm tạ.
- Tối qua chuyện làm tốt chứ?
Ánh mắt Bắc Cung Đường vẫn nhìn vào sách vở những nhớ tới Tư Mã U Nguyệt liếc mắt nhìn Dì Thu Chi thì nàng biết sắp tới sẽ có trò hay. Không biết vì sao, nhìn Tư Mã U Nguyệt Bắc Cung Đường luôn có cảm giác thân thiết, theo bản năng cứ chú ý tới hắn. Đây là chuyện chưa từng xảy ra trong cuộc sống của nàng.
Trước kia trong lòng Bắc Cung Đường chỉ có suy nghĩ mạnh mẽ hơn để quay về nơi đó báo thù.
Hiện tại lại bắt đầu quan tâm chuyện của người khác, ngẫm lại thấy thật kỳ quái.
- Ân, chuẩn bị xong rồi, chờ tan học thôi.
Tư Mã U Nguyệt cười trả lời.