Chương 64: Chủ Trì Công Đạo
Rất nhanh một vị lão sư vào lớn, thấy Tư Mã U Nguyệt lão sư có chút kinh ngạc. Bất quá rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm tình, bắt đầu lên tiết.
Tiết học này học địa lý, vừa lúc giảng tới địa hình Phổ Tác, núi non linh thú và đặc thù các kiểu.
Tư Mã U Nguyệt nghiêm túc lắng nghe, muốn sinh tồn tốt ở nơi này thì phải hiểu biết về nó thật kỹ. Hơn nữa linh thú lão sư giảng có một ít nàng từng gặp qua rồi, nghe cũng không thấy chán.
Đặc biệt lão sư miêu tả rất hay. Vì từng đi tới Phổ Tác nên học cũng dễ hiểu hơn.
Tư Mã U Nguyệt và Bắc Cung Đường đều nghe giảng nghiêm túc. Có điều Ngụy Tử Kỳ và Khúc Béo thì ngược lại, không tập trung lắm.
Thật vất vả cũng tới hồi tan học. Lão sư vừa đi thì hai nam tử liếc nhìn Tư Mã U Nguyệt một cái. Người thì chạy đi tìm Phong Hành Trình, người thì chạy tới quảng trường của học viện.
Trước khi đi Ngụy Tử Kỳ còn hét to trong phòng học:
- Muốn xem náo nhiệt thì tới quảng trường!
Nghe Ngụy Tử Kỳ hô như thế, lòng hiếu kỳ của mọi người đều bị khơi gợi, lập tức đi tới quảng trường.
Mọi người đã đi hết nhưng Dì Thu Chi vẫn ngồi bất động trên ghế. Nàng có loại dự cảm náo nhiệt lần này có liên quan tới mình.
- Đi thôi.
Tư Mã U Nguyệt và Bắc Cung Đường ngồi cuối lớp thấy mọi người đều đi, chỉ còn Dì Thu Chi thì đứng dậy đi tới bên nàng ta.
- Ta, ta không đi.
Dì Thu Chi nói:
- Ta còn chút việc, à, ta có chuyện riêng phải về trước.
Nói xong Dì Thu Chi đứng dậy như muốn chạy trốn.
Tư Mã U Nguyệt xách cổ áo nàng ta nói:
- Ngươi là vai chính hôm nay, ngươi không đi thì kịch sao mà hoàn chỉnh?! Đi thôi!
- Tư Mã U Nguyệt, buông ta ra!
Dì Thu Chi nghe Tư Mã U Nguyệt nói vậy càng không muốn đi, thân thể vặn vẹo muốn tránh thoát khỏi tay nàng.
Có điều mặc kệ nàng ta quậy quọ cỡ nào đều bị không thoát được.
Tư Mã U Nguyệt không an phận thì bẻ tay nàng ta ra sau. Dì Thu Chi đau tới nhe răng trợn mắt, chửi ầm lên:
- Tư Mã U Nguyệt, ngươi muốn gì?! Ngươi không sợ bị khai trừ khỏi học viện?
- Dẹp bỏ mấy cái âm mưu của ngươi đi!
Tư Mã U Nguyệt càng dùng sức:
- Ngươi cho rằng ta sẽ lén đối phó với ngươi? Ta sẽ không cho Nạp Lan Lam lấy cơ để khai trừ ta khỏi học viện đâu. Ngươi không cần phản kháng, Bắc Cung Đường không dễ nói chuyện như ta đâu.
Dì Thu Chi nhìn Bắc Cung Đường bên cạnh thì từ bỏ việc chống cự.
Mấy tháng nay họ đã tiến hành đối chiến, sức chiến đấu của Bắc Cung Đường dám xưng thứ hai thì không ai dám tranh thứ nhất.
- Nếu lúc trước đã lựa chọn hãm hại ta thì ngươi phải nghĩ tới hậu quả ngày hôm nay rồi!
Tư Mã U Nguyệt cười lạnh.
Chờ Tư Mã U Nguyệt và Bắc Cung Đường kéo Dì Thu chi tới quảng trường thì khắp nơi tụ tập rất nhiều người. Trừ bỏ học sinh mới nhập học còn có không ít học sinh lâu năm.
Quảng trường này nằm ở trung tâm học viện, học sinh tan học nhất định phải đi ngang qua. Nghe nói có náo nhiệt mọi người đều ở lại chờ.
Người xem náo nhiệt đứng tốp năm tốp ba, mọi người đều tò mò hôm nay có chuyện gì.
Nạp Lan Lam và Mộ Dung An cùng nhau rời khỏi phòng học, đi theo họ còn có ba bốn tùy tùng. Thời điểm đi ngang qua vườn trường họ bị Tư Mã U Nguyệt cản lại.
Nhìn Tư Mã U Nguyệt, khuôn mặt hai người cầm đầu xụ xuống. Mộ Dung An mặt lạnh nói:
- Tư Mã U Nguyệt, ngươi lại muốn là gì?!
- Tư Mã U Nguyệt, sao ngươi vẫn không biết xấu hổ? Vừa mới về đã chạy đi tìm Mộ Dung công tử.
Người theo sau mở miệng mắng lướn.
- Từ khi nào hắn có mặt mũi như vậy? Chẳng lẽ Mộ Dung công tử giống như cẩu, xuất hiện đầy đường à.
Buổi sáng Tư Mã U Nhạc đã nhận được tin của ngũ đệ, nói tan học thì tới quảng trường một chuyến. Không ngờ vừa tới liền nghe đám người kia mắng đệ đệ nhà mình. Hắn lập tức xông tới đấm cho tên đó một quyền.
- Dám mắng đệ đệ ta, tìm chết!
- A…
Người nọ bị đánh nằm dài dưới đất.
- Tư Mã U Nhạc, ngươi muốn đánh nhau?
Đám người đó chạy nhanh đỡ đồng bạn của mình lên.
- Đánh nhau thì sao?
Tư Mã U Nguyệt trừng mắt nhìn đám người, đứng trước Tư Mã U Nguyệt nâng cầm, bộ dáng thách thức.
Tư Mã U Nguyệt kéo cánh tay Tư Mã U Nhạc nói:
- Tứ ca, cần gì phí lời với chúng, chẳng phải hạ thấp thân phận của mình sao?
- Tư Mã U Nguyệt, ngươi nói cái gì?
Có người quát.
- Tứ ca huynh xem, tiếng người còn không hiểu thì so đo với chúng là gì. Chẳng có tí ý nghĩa nào hết.
Tư Mã U Nguyệt nhún vai, quay sang nhìn Mộ Dung An:
- Mộ Dung An, so với chúng ngươi còn đáng ghê tởm hơn, cẩu tự luyến là đáng ghé nhất!
Động tĩnh bên này hấp dẫn không ít người, nghe Tư Mã U Nguyệt nói, đám người thổn thức không thôi.
Từ khi nào Tư Mã U Nguyệt dám nói chuyện với Mộ Dung An như thế?!
- Ngươi nói gì?!
Bị mắng trước mặt nhìn người, hơn nữa đối phương chỉ là một phế vật khiến Mộ Dung An cực kỳ tức giận.
- Vốn dĩ là vậy!
Tư Mã U Nguyệt nói:
- Hôm nay ta đâu tới tìm ngươi, ngươi vừa mở miệng liền hỏi nói ta tới tìm mình. Này chẳng phải tự luyến thì là gì? Hay là nói, ngươi hâm mộ bổn thiếu gia, mong ước ta tới tìm ngươi, muốn làm gì gì đó à?
- Nói bậy!
Mộ Dung An lập tức phủ nhận.
- Nói bật hay không ta lười nghĩ tới.
Tư Mã U Nguyệt canh thời gian Khúc Béo dẫn Phong Hành Trình cùng chủ nhiệm khoa béo ục ịch tới cũng sắp gần kề thì nó:
- Nạp Lan Lam, hôm nay ta tới tìm ngươi.
- Tìm ta?
Nạp Lan Lam nghe Tư Mã U Nguyệt nói vậy thì tim đập lỗi một nhịp. Ngay sau đó nàng nhớ bản thân không để lại chứng cớ gì, dù Dì Thu Chi có chỉ điểm nàng phủ nhận là được. Vì thế bình tĩnh lại:
- Ngươi tìm ta làm chi?
- Mọi người đều tụ tập ở đây có chuyện gì? Còn nữa, ngươi nói ai kêu chúng ta tới?
Chủ nhiệm khoa nhìn quảng trường nhiều người như vậy thì cau mày hỏi.
- Chủ nhiệm, là ta mời hai người tới.
Tư Mã U Nguyệt đi tới hai bước nói:
- Ta có chuyện muốn nhờ học viện làm chủ.
Thấy Tư Mã U Nguyệt, trong mắt chủ nhiệm khoa hiện lên cái nhìn khinh thường và chán ghét, bất quá vẫn hỏi:
- Có chuyện gì?
- Lần trước tuyển trứng thú ta bị người hãm hại đẩy ngã vào truyền tống trận thứ tư, đây là chuyện ai cũng biết. Hiện tại đã tìm được người hại ta, vốn tính tìm nàng báo thù nhưng nghĩ tới quy củ của học viện liền mời chủ nhiệm khoa tới làm chủ.
- Là ai?
Chủ nhiệm khoa chưa trả lời thì Phong Hành Trình bước tới hỏi.
Hắn vẫn luôn nghi hoặc, ở hang đá khi ấy nhiều người như vậy làm sao Tư Mã U Nguyệt có thể bước nhầm vào truyền tống trận thứ tư được, thì ra là bị người làm hại.
Nghĩ tới thiếu chút nữa nàng mất mạnh, trong mắt lạnh lùng của hắn hiện lên một mảnh hàn quang.
Tư Mã U Nhạc hung hăng nhìn người xung qunah. Nếu nàng đứng đây nói chứng tỏ đối phương cũng ở đây. Nghĩ tới có người ám hại ngũ đệ mình, Tư Mã U Nhạc không nén được phẫn nộ.
- Ngũ đệ, là ai dám hại đệ?