Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư (Bản Dịch)

Chương 7 - Quang Cầu Màu Đỏ

Chương 7: Quang Cầu Màu Đỏ

Lý Thừa nhìn cửa hàng cách đó linh thú không xa, vẻ mặt khinh thường cười khẩy nói:

“Tư Mã U Nguyệt, ta nói da mặt ngươi như thế? Còn muốn mua linh thú đưa cho Mộ Dung An, lấy lòng? Ngươi nằm mơ đi! Ngươi cũng không nghĩ xem bản thân thế nào. Chỉ là một tên đoạn tủ, còn dám trèo cao tới công tử đệ nhất? Phế vật như ngươi nên tự sát tạ lỗi với trời đất đi! Người sống cũng lãng phí đồ ăn thôi! Nếu ta là người đã sớm tìm chết!”

“Nói đủ chưa?”

Tư Mã U Nguyệt lạnh lùng nhìn Lý Thừa:

“Lần trước cùng bọn họ đánh ta, tên đá ta nhiều nhất chính là ngươi nhỉ? Hôm nay đểta gặp được ngươi xem như ngươi xui xẻo!”

“Ha ha ha ha!”

Lý Thừa lời nói của Tư Mã U Nguyệt chọc cười, hắn cười to vài tiếng, nói:

“Nghe khẩu khí cảu ngươi này, ngươi muốn tìm ta tính sổ? Ha ha ha, ta không nghe lầm chứ? Phế vật như người mà muốn đấu với ta! Nếu ngày đó không đánh chết ngươi, hôm nay ta liền giải quyết một thể, đỡ để ngươi làm xấu mặt chúng nam nhân!”

Dứt lời, Lý Thừa liền bắt đầu ngưng tụ linh khí trong cơ thể, một quang cầu màu đỏ hình thành trên tay hắn.

Tuy Tư Mã U Nguyệt đang dọa phố nhưng nơi này lại là ngõ nhỏ an tĩnh, một người cũng không có, Lý Thừa giết chết Tư Mã U Nguyệt ở chỗ này cũng sẽ chả có người thấy. Vì Lý Thừa không chút do dự lựa chọn ra tay.

Lý Thừa bất mãn với tên phế vật này từ lâu rồi. Người như Tư Mã U Nguyệt dựa vào cái gì có được thân phận như vậy. Thế giới này quá không công bằng!

Tư Mã U Nguyệt thấy quang cầu ngưng tụ trên tay Lý Thừa liền biết đây là lực lượng của Linh Sư. Tuy rằng uy lực không cao nhưng không phải thân thể như có thể ngăn cản. Vì thế Tư Mã U Nguyệt lợi dụng lúc Lý Thừa chưa ngưng tụ xong liền đánh tới, tai phải tấn công về phía cổ đối phương.

Lý Thừa không ngờ một ngày không thấy mà Tư Mã U Nguyệt thay đổi hẳn. Thấy hắn động thủ chẳng những không né tránh đào tẩu, ngược lại nghênh diện công kích mình. Động tác của Tư Mã U Nguyệt như tia chớp, rất nhanh đã tới trước mặt Lý Thừa. Bàn tay kia khiến hắn cản nhận được một trận hàn ý.

Thời điểm hắn sắp bị Tư Mã U Nguyệt tấn công tới, Lý Thừa ném quang cầu trên tay về phía Tư Mã U Nguyệt ném qua đi. Bản thân lùi về sau vài bước, tránh đi công kích của Tư Mã U Nguyệt.

Tuy rằng quang cầu chưa thành hình nhưng lực sát thương không nhỏ. Tư Mã U Nguyệt cảm nhận được lực lượng ẩn chứa trong nó liền biết bản thân chống đỡ không nổi, nhanh chóng né sang bên phải. Vì khoảng cách quá gần mà tốc độc quang cầu quá nhanh nên dù thoát được thì cánh tay trái nàng vẫn bị bỏng.

“Phanh!”

Quang cầu đánh xuống đất tạo thành cái hố nhỏ.

Tư Mã U Nguyệt nhìn hố nhỏ thì có chút kinh hãi vì sự lợi hại của linh lực. Dù kiếp trước nàng rất lợi hại nhưng so với lực lượng trước mắt cũng chẳng khác nào đồ đệ gặp sư phụ!

Huống chi lực lượng này lại được tạo ra từ một người bình thường!

“Tê….”

Đau đơn từ vết bỏng khiến Tư Mã U Nguyệt suýt soa. Nàng cúi đầu nhìn xuống, tuy quang cầu chỉ xẹt ngang qua nhưng một mảnh áo đã bị thiêu sạch, lộ ra vết bỏng trên cánh tay trái.

“Ha ha, biết sự lợi hại của ta chưa!”

Lý Thừa không ngờ Tư Mã U Nguyệt có thể tránh khỏi. Có điều nghĩ tới đối phương bị thương thì trong lòng cũng đắc ý vô cùng:

“Phế vật như ngươi mãi mãi không có được năng lực như vậy đâu! Không bằng để ta tiễn ngươi một đoạn, giúp người sớm đầu thai, có lẽ kiếp sau sẽ tu luyện được!”

Tư Mã U Nguyệt nhìn Lý Thừa chuẩn bị ngưng tụ quang cầu thì sao cho hắn cơ hội nữa. Nàng không để ý đau nhức từ vết thương mà nhanh chóng chạy tới. Có kinh nghiệm vừa rồi, Tư Mã U Nguyệt sẽ không để Lý Thừa có cơ hội hoàn thành quang cầu.

Bình Luận (0)
Comment