Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư (Bản Dịch)

Chương 8 - Phế Lý Thừa

Chương 8: Phế Lý Thừa

Lý Thừa không ngờ Tư Mã U Nguyệt bị thương nhưng chạy vẫn rất nhanh. Linh lực của hắn vừa ngưng tụ chưa thành hình thì Tư Mã U Nguyệt đã tới. Nàng không nói hai lời nhấc chân đá vào bụng Lý Thừa, khiến hắn bay ra xa rồi rơi cái bịch xuống đất.

“Phịch!”

Lý Thừa phun một ngụm máu tươi ra. Hắn nhìn vệt máu trên mặt đất tới ngây người. Vậy mà hắn bị phế vật kia đánh cho thổ huyết!

“Phế vật như ngươi cũng dám đánh ta! Khụ khụ…”

Tư Mã U Nguyệt không nói gì, nàng đi tới trước mặt Lý Thừa, duỗi dân đán tên nam nhân đang lom khom đứng dậy. Lý Thừa còn chưa đứng vững đã bị đá cho ngã lăn quat.

Linh sư lợi hại vì có thể ngưng tụ ra linh lực, có điều thân thể lại chẳng khác nào người bình thường. Bị Tư Mã U Nguyệt đá hai cái khiến Lý Thừa đau tới không đứng dậy nổi, quỳ rạp dưới đất rên rỉ.

Tư Mã U Nguyệt đi tới, cười lạnh nói:

“Chẳng phải người thích đá ta lắm mà? Tư vị bị đá thế nào?”

Vì nghề nghiệp đặc thù của kiếp trước nên Tư Mã U Nguyệt vô cùng quen thuộc với cơ thể người, biết đá nơi nào đem tới tổn thương lớn nhất co thân thể, vì thế lại nhấc chân đá thêm cái nữa.

“Tên chết tiện này, chờ ta đứng dậy được ta nhất định sẽ giết người!”

Đau đớn khiến Lý Thừa mất đi lý trí không ngừng chửi đổng.

“Người vừa nhắc nhở ta nên diệt cỏ tận gốc, tránh cho lại sinh sôi. Có phải ta nên loại bỏ cơ hội trả thù của ngươi không!?”

Nói xong Tư Mã U Nguyệt lại đá Lý Thừa thêm mấy cái, tựa như hắn đá đời trước của nàng, thẳng tới khi đối phương hôn mê bất tỉnh mới thôi.

Vừa nghĩ tới lời Lý Thừa nói, tuy Tư Mã U Nguyệt không sợ hắn trả thù nhưng dù sao cũng không muốn có thêm phiền toái. Chẳng phải hắn luôn nói nàng là phế vật? Chi bằng để hắn nếm trải tư vị phế vật xem thế nào!

Nhìn viên đá ở góc đường, đột nhiên nàng cười âm hiểm.

“Tuy ngươi chỉ nghe lời làm việc nhưng ngươi lại lấy mạng nàng ta. Ta không thể buông tha ngươi! Nếu người đã ‘thích’ phế vật như vậy, không bằng nếm trải thử tư vị làm phế vật xem? Ta tốt bụng lắm, không cần cám ơn!”

“A!!!!”

Tiếng kêu thảm thiết vang lên từ ngõ nhỏ khiến Tư Mã U Nguyệt không khỏi giật giật mắt. Sau khi ném viên đá dính máu xuống, nàng vỗ vỗ hai tay vào nhau rồi nói:

“Ngươi muốn mạng nàng ta, ta phế kinh mạch người cũng xem như vì nàng ta báo thù. Chờ ngươi tỉnh lại từ từ hưởng thụ tư vị được gọi là phế vật! Ầy, đau thật…”

Nói xong Tư Mã U Nguyệt che vết thương rời khỏi ngõ nhỏ, cứ như chưa có việc gì xảy ra cả.

Sau khi nàng rời đi, cuối ngõ nhỏ xuất hiện hai bóng người. Một người mặc đồ màu tính, khuôn mặt yêu nghiệt, thân thể thon dài, biểu tình nhàn nhạt, trong mắt lại lóe lên tia sáng hứng thú.

Người khác có tóc màu đỏ, quần áo như có lửa đang thiêu đốt, vừa nhìn liền biết không phải con người.

Là thú hóa thành hình người!

“Không ngờ đi ngang nơi này lại xem được vở diễn như vậy. Một tiểu nha đầu không có linh lực phế một linh sư cấp thấp! Đủ tàn nhẫn, đủ cay nghiệt!”

Hỏa Lân tán thưởng nói.

Vu Lăng Vũ nhìn Lý Thừa, nghĩ tới Tư Mã U Nguyệt không chút chớp mắt phế đi một linh sư thì cười tà:

“Đúng thật không tồi.”

Tuy nàng đeo nhẫn huyễn giới che đậy giới tính thật nhưng nó không có tác dụng gì trước mặt hay người họ. Họ vừa liếc mắt đã nhận ra nàng là nữ.

“Chủ nhân, người là Thánh Tử của Thánh Quân Các, đừng làm ra bộ dáng như vậy!”

Hỏa Lân nhìn Vu Lăng Vũ cười y như Tư Mã U Nguyệt khi nãy thì nhắc nhở.

Vu Lăng Vũ liếc Hỏa Lân một cái rồi khôi phục bộ dáng thánh khiết của mình. Sau đó cả hai biến mất trong ngõ nhỏ, cứ như chưa từng có người ghé qua.

Bình Luận (0)
Comment