Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư (Bản Dịch)

Chương 9 - Sự Yêu Chiều Của Tư Mã Gia

Chương 9: Sự Yêu Chiều Của Tư Mã Gia

Tư Mã U Nguyệt trở lại phủ tướng quân khiến nơi này lập tức oanh động. Hôm qua vừa tốt, hôm nay vừa đi một vòng lại bị thương!

“Trời ạ, sao ngài lại bị thương thế này! Ai đả thương ngài! Mau tới cho ta xem!”

Quản gia nhìn Tư Mã U Nguyệt vừa về liền chạy tới xem xét tình huống của nàng.

Nhìn ánh mắt đau lòng của quản gia, Tư Mã U Nguyệt cười nói:

“Toàn thúc, ta không sao, chỉ là bị bỏng thôi.”

“Gì thế này, rõ ràng bị thương một mảnh lớn như vậy!”

“Không sao đâu, cũng không đau. Ta về phòng cho nha hoàn băng bó là được rồi!”

Tư Mã U Nguyệt an ủi nói.

Tuy bên ngoài ai ai cũng kêu nàng là phế vật nhưng toàn bộ người trong phủ tướng quân chưa từng ghét bỏ nàng, càng chẳng hề khinh thường nàng. Ngược lại vì nàng không thể tu luyện mà càng thêm đau lòng cho nàng, yêu thương chiều chuộng nàng. Gia gia là vậy, các ca ca cũng thế, quản gia lẫn hạ nhân trong nhà cũng vậy. Chỉ tiếc đời trước nàng không tích phúc, khiến cho những người thật sự quan tâm nàng buồn lòng.

“Được rồi, thiếu gia quay về cho nha hoàn xử lý cho người đi. Ta đi báo cho tướng quân biết, để ngài ấy lấy đan dược tốt qua cho thiếu gia.”

Toàn thúc nói.

Toàn bộ đan dược quý nhất ở phủ tướng quân đều để nàng dùng, làm sao còn đan dược tốt nữa. Nói là nói thế, nàng vẫn gật gật đầu quay về sân.

Nha hoàn trong viện Tư Mã U Nguyệt không nhiều, chỉ có Xuân Giản và Vân Nguyệt chuyên nấu cơm nàng gặp trong ngày đầu gặp lại. Thấy Tư Mã U Nguyệt bị thương, hai nha hoàng khiếp sợ, bất quá vẫn nhanh nhẹn xử lý vết thương cho nàng. Nhìn động tác quen thuộc kia, Tư Mã U Nguyệt liền biết đời trước bị thương rất nhiều lần!

Sau khi băng bó xong, Xuân Giản đưa một viên thuốc cho Tư Mã U Nguyệt ăn. Bất quá đây chỉ là đan dược sơ cấp, nàng bị bỏng nhẹ do linh lực gây ra, vì thế có uống thuốc cũng không đỡ hơn là bao.

Một lát sau, Tư Mã Liệt đau lòng đi tới. Ông nhìn thấy vết bỏng trên tay Tư Mã U Nguyệt vừa đau lòng vừa tức giận:

“Sao con lại ra ngoài một mình!”

“Gia gia…”

Tư Mã U Nguyệt thấy Tư Mã Liệt tức giận, nàng liền vươn tay lôi kéo góc áo ông nội mình, ngập ngừng nói:

“Con chỉ muốn đi dạo thôi. Không ngờ lại đụng phải cái tên lần trước đánh mình. Vì thế con dạy dỗ cho hắn một trận, cắt đứt gân tay gân chân của hắn, khiến hắn thành phế vật. So với hắn, thương thế con đã tốt lắm rồi. Kỳ thật thế này cũng không có gì, qua mấy ngày là tốt.”

Kiếp trước tuy bản thân chưa từng bị bỏng nhưng vết thương khác từng chịu không ít. Đao súng gì cũng có đủ, chỉ một vết bỏng nhỏ thật sự không tính là gì trong mắt nàng. Chỉ có điều về sau cánh tay sẽ có sẹo thôi.

Thấy Tư Mã U Nguyệt không khóc nháo khi bị thương như trước. Tư Mã Liệt cảm thấy vui mừng hơn không ít, như vậy mới giống thiếu gia phủ tướng quân chứ! Ông lấy một lọ thuốc ra, đổ thuốc lên tay rồi nói:

“Đây là đan dược lần trước ta đổi với Thạch Đại Sư. Con ăn đi.”

“Gia gia, ta bị thương không nặng, vài hôm là khỏi. Đan dược này quý trọng như vậy vẫn nên giữ lại dùng thì hơn.”

Tư Mã U Nguyệt đẩy tay Tư Mã Liệt ra.

“Sao lại không có gì! Bị bỏng một khối to như vậy mà con bảo không sao à! Nhà chúng ta tốt xấu gì cũng là phủ tước quân danh chính ngôn thuận, chưa tới mức tiếc rẻ một vài viên thuốc. Ngoan, ăn xong sẽ không đau nữa.”

Tư Mã Liệt trừng mắt nhìn Tư Mã U Nguyệt.

Tư Mã U Nguyệt cầm viên thuốc và uống vào, tuy miệng đắng nhưng trong lòng lại ngọt.

Bình Luận (0)
Comment