Liễu Tiêu ngu người luôn.
Bạch Linh Linh thấy Liễu Tiêu đứng hình, bèn nhìn chằm chặp vào cái đuôi siêu to ở sau lưng bé, càng nhìn lại càng muốn vuốt. Hắn ta móc từ trong túi ra một gói thức ăn ướt[1] cho mèo, xé bao nói: “Này.”
[1] raw là 妙鲜包, tui tra ra thì thấy là mấy gói hạt ướt dành cho mèo nên mạn phép chém là thức ăn ướt luôn.Liễu Tiêu muốn đính chính bản thân mình không phải là mèo, nhưng ngửi thấy mùi thơm mặn mà đậm đà tỏa ra từ túi đồ ăn kia thì không nhịn được mà sáp tới gần.
“Thơm quá hà…” Liễu Tiêu nhích về phía túi thức ăn.
Vua Sói Tuyết kéo Liễu Tiêu lại, xoa đầu bé. Bấy giờ Liễu Tiêu mới ngoảnh đầu nhìn Vua Sói Tuyết, vẻ mặt có phần ngờ vực.
Bạch Linh Linh nhìn dáng vẻ của Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu, hỏi Vua Sói Tuyết: “Mèo của anh à?”
Vua Sói Tuyết gật đầu: “Của anh mày đó.”
Bạch Linh Linh hít sâu một hơi: “Vậy thì tôi không thèm, sờ chung một con mèo với anh, bẩn cả tay.” Dứt lời, Bạch Linh Linh tiện tay vứt túi đồ ăn cái vèo, chuẩn hướng bay sang phía Liễu Tiêu. Liễu Tiêu bắt được túi đồ ăn, bối rối hỏi: “Cho tôi hả?”
Bạch Linh Linh đáp: “Dù sao cũng xé ra rồi, cho cậu đó.”
Vua Sói Tuyết cướp lấy túi đồ ăn, nói: “Cái này chứa nhiều chất phụ gia lắm, không tốt cho sức khỏe, em đừng ăn.”
Liễu Tiêu dõi mắt nhìn theo túi đồ ăn một cách thèm thuồng, bé liếm môi, nghiện nhưng ngại không dám đoạt lại.
Lúc này, quản gia của Bạch Tử phủ từ bên ngoài chạy vào, hớt hải nói: “Bẩm báo Bạch Tử…”
“Sao đấy?” Bạch Linh Linh hỏi: “Cuống cái gì?”
Quản gia thoáng lướt qua đám người Cáo Đỏ, không phun một lời.
Cáo Đỏ cười khẩy: “Bạch Tử đại nhân có chuyện gì cần giấu giếm à?”
Bạch Linh Linh đốp lại: “Sợ gì mấy người mà không dám nói. Quản gia, ông nói luôn đi.”
Quản gia đành phải khai thật: “Thưa Bạch Tử đại nhân, ở sân sau vừa phát hiện có một con rắn lớn!”
Liễu Tiêu và Cáo Đỏ thay đổi sắc mặt nhìn Vua Sói Tuyết: “Có phải là nó không…?”
Bạch Linh Linh vung tay áo nói: “Đi xem thử.”
Cáo Đỏ, Liễu Tiêu, Vua Sói Tuyết và Bạch Linh Linh được quản gia dẫn đến sân sau của Bạch Tử phủ. Vừa đến nơi đã thấy trên mặt cỏ rộng lớn của sân sau có một con rắn đang phơi thây – không sai, chính là thích khách xà yêu đã chết. Thân thể to lớn đã chết cứng của xà yêu đang nằm xải lai trên mặt cỏ xanh mướt, hình ảnh thiệt hết sức quỷ dị, khiến người ta trông thấy mà sởn gai ốc.
Cáo Đỏ hít một hơi hỏi: “Nó chết rồi à?”
“Chính xác.” Quản gia gật đầu: “Nhìn sơ qua thì khả năng là khi còn sống nó cực kỳ hung dữ và khỏe. Nếu nó mà không chết thì tôi cũng chẳng còn thở để mà tới báo tin đâu!”
Cáo Đỏ cũng không biết phải đáp lại như nào. Vua Sói Tuyết bèn quăng cho Cáo Đỏ một ánh mắt. Cáo Đỏ hiểu ý, lập tức trở mặt, nghiêm túc tức giận quát: “Vô lý! To gan! Trơ tráo! Đây chính là thích khách xà yêu muốn ám sát Đại vương! Mấy người chấp chứa tội phạm, có phải là ấp ủ âm mưu gì không? Ta thấy phải cẩn thận tra xét mới được! Vậy thì ông, quản gia, bắt đầu từ ông đi!”
“Điều tra tôi? Xét tôi? Ám sát? Thích khách?” Quản gia sợ tới mức mặt mũi vặn vẹo, xổ một tràng rồi xua tay múa chân đầy hoảng loạn: “Tôi có quen biết gì nó đâu! Thích khách gì chứ? Còn chưa hề nghe tới bao giờ nữa là!”
Cáo Đỏ lại chất vấn: “Có thể là trong phủ của mấy người không được sạch sẽ?”
Quản gia thề thốt phủ nhận: “Nói nhảm cái gì đó! Bạch Tử phủ bọn tôi vô cùng sạch sẽ, Bạch Tử đại nhân luôn giữ mình trong sạch, trên dưới đồng lòng, toàn bộ Bạch Tử phủ đều sẽ không bao giờ cấu kết với thích khách!”
“Rốt cuộc là thích khách ở đâu tới vậy?” Bạch Linh Linh nhướn mày nói: “Với lại một thích khách to là thế còn có thể chạy tới chỗ này, thị vệ của Đại vương đúng là ăn hại thật đấy! Chi bằng dùng cái chết để tạ lỗi với trời đất đi, may ra còn có chút trong sạch.”
Thân là Thị vệ trưởng, nghe được những lời này, Liễu Tiêu thầm cảm thấy hổ thẹn vô cùng. Vua Sói Tuyết nắm lấy tay Liễu Tiêu, mỉm cười nhìn bé.
“Một tên thích khách to là thế còn có thể chạy thẳng vào sân sau nhà mấy người, hoặc là hộ vệ của nhà mấy người là đồ vô dụng, hoặc là người quen của mấy người?” Cáo Đỏ mỉa mai đáp trả, mang theo cả câu chất vấn không có chút ý tốt nào.
Bạch Linh Linh nhíu mày: “Ta cũng không biết nó vào bằng cách nào.”
Vua Sói Tuyết mở miệng: “Vậy trước đó chú từng gặp qua nó chưa? Có quen biết gì không?”
Bạch Linh Linh trả lời: “Chưa từng gặp, không quen.”
Vua Sói Tuyết gật đầu nói: “Anh tin chú.”
Bạch Linh Linh hừ tiếng, nói: “Lời tôi nói là thật. Nếu anh không ngu thì tất nhiên là phải tin rồi.”
Vua Sói Tuyết cúi đầu thì thầm với Cáo Đỏ: “Trước tiên đừng động vào thi thể này, gọi chuyên gia giám định tới xem xét đi.”
Cáo Đỏ gật đầu, lại lớn tiếng: “Trước tiên không được đụng vào thi thể này, cho truyền chuyên gia giám định đến khám nghiệm.”
Chỉ chốc lát sau sân sau của Bạch Tử phủ đã bị phong tỏa hoàn toàn, còn treo hẳn biển báo ‘Không phận sự miễn vào’. Chuyên gia giám định dẫn theo một đội nhỏ chạy đến nơi, bắt đầu bày ra hiện trường khám xét.
Vua Sói Tuyết đưa Liễu Tiêu tránh đi nhưng vẫn ở trong Bạch Tử phủ chứ không về. Hai người nhàn nhã cắm chốt trong một khu nhà nhỏ riêng biệt, ngồi trong cái chòi nghỉ mát be bé bên cạnh cây cầu gỗ, hóng gió ăn dưa hấu, vô cùng thích chí. Liễu Tiêu không ăn dưa hấu, bé chỉ ngơ ngác nhìn Vua Sói Tuyết nói: “Đại vương, em muốn ăn thịt cơ.”
Vua Sói Tuyết cười bảo: “Thịt dưa hấu cũng là thịt, em nếm thử một miếng xem?”
“Thịt dưa hấu cũng là thịt ạ?” Liễu Tiêu nửa tin nửa ngờ há miệng.
Vua Sói Tuyết múc một muỗng thịt dưa hấu đút cho bé. Liễu Tiêu nếm thử, cảm thấy cũng khá hay ho, bèn há mồm muốn ăn tiếp. Thế là Vua Sói Tuyết lập tức xúc từng muỗng từng muỗng dưa hấu đút cho bé ăn.
“Đừng cho mèo ăn nhiều dưa hấu,” Bạch Linh Linh vừa đi ra từ cửa bên hông vừa nói: “Không tốt cho mèo đâu.”
Vua Sói Tuyết hơi nghiêng đầu liếc Bạch Linh Linh một cái, hỏi: “Chú thích mèo như thế sao không tự nuôi lấy một con?”
Bạch Linh Linh không vui nói: “Ai nói với anh là tôi thích mèo?”
Trái lại Liễu Tiêu hơi có phần kinh ngạc: “Sao lại thế? Bạch Tử đại nhân không nuôi mèo ư? Thế sao trong góc vườn phía Đông Bắc lại trồng cỏ mèo?
Bạch Linh Linh có tật giật mình: “Sao cậu biết chỗ đó có cỏ mèo?”
Liễu Tiêu đáp: “Lúc đi ngang qua thì thấy thôi.”
Vua Sói Tuyết trêu bé: “Vậy đợi chút nữa nhổ hai cây mang về cho em ăn nhé?”
“Đừng có động vào cỏ mèo của tôi!” Giọng điệu Bạch Linh Linh đã có phần cứng ngắc.
Liễu Tiêu cảm thấy kỳ quái: “Ngài không nuôi mèo, tại sao lại trồng cỏ mèo?”
Bạch Linh Linh cho Liễu Tiêu ăn bơ, y hỏi Vua Sói Tuyết: “Xà yêu kia là chuyện gì?”
Vua Sói Tuyết trả lời: “Không nghe Cáo Đỏ nói gì à? Là thích khách. Sau khi ám sát bổn vương thì chạy đến sân sau của chú em. Xem ra chú em là đáng nghi nhất.”
“Anh có thể bắt tôi.” Bạch Linh Linh nói: “Cây ngay không sợ chết đứng.”
Vua Sói Tuyết cười: “Ngay hay không hồi sau sẽ rõ, giờ cứ bắt trói lại, có tội hay không có tội gì cũng quất cho năm mươi roi thật mạnh cái đã, chú chịu nổi không?”
Bạch Linh Linh đáp: “Nhằm nhò gì? Đừng nói là quất roi, dù có dùng mười loại cực hình cùng lúc với tôi, tôi mà hừ một tiếng thì tôi không phải họ Bạch nữa.”
Vua Sói Tuyết lập tức đáp trả: “Tiếc là chú họ Bạch. Không dễ gì đụng vào chú em được.”
“Cũng vì thể diện của hoàng tộc chứ gì?” Bạch Linh Linh không để bụng vấn đề này, sau lại không nhịn được mà tò mò: “Mà sao một con xà yêu to như thế lại có thể chạy tới đền Thiên Đế ám sát được anh nhỉ?”
Vua Sói Tuyết trả lời: “Cái này thì phải kể từ Phương trượng.”
Bạch Linh Linh húng hắng nói: “Phương trượng? Là cái tên phương trượng mới chết hôm nọ ở đền Thiên Đế đấy à?”
“Ừ.” Vua Sói Tuyết nói: “Lão tham nhũng quá nhiều, biết được dạo gần đây bổn vương đang xử lý mấy vấn đề này thì sợ vô cùng. Xà yêu nhân cơ hội đến gây áp lực với lão, ép lão phải hợp tác với nó.”
Bạch Linh Linh kinh ngạc nói: “Đền Thiên Đế canh phòng nghiêm ngặt là thế, sao xà yêu có thể mò được vào tận cửa mà uy hiếp phương trượng?”
“Nó không cần đến, tự phương trượng sẽ dâng mình.” Vua Sói Tuyết nói: “Đến hẹn lại lên, lão sẽ ra ngoài xử lý tiền tham ô, đúng lúc đó lại bị con rắn độc trăm phương ngàn kế theo dõi.”
“Gã phương trượng kia đúng là óc chó, ngay cả chuyện ám sát Đại vương mà cũng dám làm?”
“Dựa vào con số tham ô của phương trượng thì lão ăn tử hình là cái chắc.” Vua Sói Tuyết nói tiếp: “Giãy cũng chết, không giãy cũng chết, đương nhiên sẽ bí quá hóa liều thôi. Ta tin là lần hợp tác đầu tiên của xà yêu và phương trượng cũng không tệ lắm, thuốc mọc tóc mà phương trượng dùng có lẽ cũng là được xà yêu tặng vào lúc này. Sau khi dùng một thời gian thì phương trượng dần bị trúng độc. Xà yêu đã điều chế lượng thuốc rất hoàn hảo, khiến cho phương trượng phải phát độc sau khi đã thực hiện cuộc ám sát, che giấu chân tướng vô cùng kín đáo.”
Liễu Tiêu nghe đoạn đối thoại này, ngạc nhiên tột độ: “Vậy là phương trượng hợp mưu với xà yêu sao?”
“Xà yêu có thể trốn dưới đáy linh tháp và tin đồn thất thiệt về phụ vương ta được tung ra trong đền, mỗi một vụ việc đều không thoát khỏi bàn tay thao túng của phương trượng.” Vua Sói Tuyết phân tích cặn kẽ: “Khả năng phương trượng hợp tác với xà yêu là lớn nhất. Tất nhiên là giờ cũng không xác minh được vì cả hai đều đã chết.”
Bạch Linh Linh nghe vậy thì nói: “Tôi cũng đáng nghi lắm này.”
“Sao lại nói thế?” Liễu Tiêu hỏi.
Bạch Linh Linh đáp: “Sau khi đã ra tay thành công, xà yêu lại chạy tới rồi bỏ mạng trong phủ của tôi, điều này không giống với việc nó nghe lệnh tôi đi ám sát Đại Vương, sau khi hoàn thành nhiệm vụ lại bị tôi diệt khẩu à?”
“Đúng là rất giống.” Vua Sói Tuyết gật gù.
Liễu Tiêu lại nói: “Không thể nào? Hai người là anh em mà!”
Bạch Linh Linh: “Xí.”
Vua Sói Tuyết đứng dậy nói: “Để xem chuyên gia giám định nói gì nào.”
Lúc này chuyên gia giám định đã đến trước cửa, xin phép đi vào.
Vua Sói Tuyết hỏi: “Xà yêu chết như nào?”
“Tự sát ạ.” Chuyên gia giám định nói: “Ít ra thì nhìn cũng giống như tự sát. Không có vết thương từ bên ngoài, là dùng độc dược của một loại bò cạp mà tự sát.”
“Rắn độc uống thuốc độc?” Vua Sói Tuyết nhướn mày nhìn Bạch Linh Linh: “Chú có ý kiến gì không?”
Sau khi cân nhắc một lúc lâu, Bạch Linh Linh mới lên tiếng: “Ở đây có một bang hội chuyên thu nhận mấy loại rắn rết chuột kiến các loại làm đàn em. Cũng không chắc là có liên quan đến vụ này không.”
Vua Sói Tuyết có phần ngạc nhiên: “Chỗ này của chú còn có loại bang hội như vậy nữa à?”
“Có nhiều kiểu bang hội không giống nhau là đằng khác. Tuy rằng trên danh nghĩa tôi quản lý khu vực này, nhưng mà thực tế thì tôi không có nhiều hứng thú để ý mấy cái đó.” Giọng điệu Bạch Linh Linh lạnh nhạt: “Chỉ cần không xảy ra loạn lớn chết chóc gì đó thì tôi sẽ không can thiệp nhiều vào việc của các bang hội.”
“Thế không phải là lười việc công à?” Vua Sói Tuyết nói: “Nào về ta phải trị cái tội tắc trách của chú em.”
“Hiện tại có kẻ đang lên kế hoạch muốn giết anh. Chỉ sợ là sẽ không dừng lại ở một sát thủ thôi đâu.” Bạch Linh Linh nói: “Anh còn mạng trở về hẵng rồi tính.”
Liễu Tiêu nghe vậy thì sốt ruột hỏi: “Rốt cuộc là kẻ nào muốn ám sát Đại vương? Chuyện này nghe nguy hiểm quá, bằng không thì, hay là Đại vương cứ về cung trước đi đã?”
Vua Sói Tuyết ngắt lời bé: “Quay về rồi nói tiếp.”
Dứt lời, Vua Sói Tuyết dắt tay bé muốn đi.
Bạch Linh Linh đứng dậy tiễn bọn họ, lúc đến trước cửa, y hành lễ chào tạm biệt từng người một. Khi chào tạm biệt Liễu Tiêu, Bạch Linh Linh đã trộm nhét vào tay Liễu Tiêu một bịch đồ ăn ướt.
Liễu Tiêu giấu nhẹm mang về đến đền Thiên Đế, nửa đêm bò dậy khỏi giường, ngồi chồm hỗm trong góc phòng xé bao ra ăn, liếm liếm, ôi cha mạ ơi thơm quá đi mất thôi.
Thì ra đồ ăn cho mèo ngon tới vậy luôn á!
Liễu Tiêu liếm sạch túi đồ ăn như tráng gương. Sau khi thủ tiêu giấy gói xong, bé chột dạ chạy đi rửa mặt súc miệng thật kỹ rồi mới bò về giường. Bé len lén nhìn trộm Vua Sói Tuyết, thấy hắn đã thực sự ngủ say mới nghĩ rằng hẳn là Vua Sói Tuyết sẽ không biết chuyện mình “ăn vụng” đâu.
Sáng hôm sau, Liễu Tiêu mò đến nhà ăn, phát hiện trên bàn cơm xếp một dãy các hộp thức ăn tươi đóng gói dành cho mèo vẫn còn mới cóng.
Mà bé đâu hay biết rằng, lúc này Bạch Linh Linh đang tưới nước cho mấy nhánh cỏ mèo ở trong phủ đã phải nghênh đón một bức mật chỉ. Trong lòng Bạch Linh Linh tràn đầy nghi hoặc nhưng không thể không tiếp nhận thánh chỉ. Bởi vì là mật chỉ nên cũng không cần phải đầy đủ quy trình dâng hương bái trời đất. Một mình Bạch Linh Linh quỳ xuống tiếp chỉ, Cáo Đỏ mở cuộn thánh chỉ ra rồi đọc to: “Đại vương chiếu rằng: Cấm cho mèo của ta ăn bậy. Khâm thử.”